Lưu Vũ Yến bặm môi, cắn răng mà đồng ý. Tuy rằng trong bụng rất không bằng lòng.
Cứ như vậy mà tha cho tên súc sinh Trương Quang Bắc này, nhưng là vì nó mà mình và Phương Minh Viễn cùng vướng vào lao lý thì thật là không đáng. Mặc dù Phương Minh Viễn luôn biểu hiện rất có năng lực, nhưng hiện tại đối mặt với cảnh sát hắn cũng không bị tra khảo sao? Lưu Vũ Yến không dám mạo hiểm như vậy.
Lưu Vũ Yến do dự một lát nói:
-Được rồi, tôi đồng ý…
-Chị à, chờ một chút!
Phương Minh Viễn đột nhiên ngắt lời Lưu Vũ Yến, làm cho Kỷ Vận lòng tràn đầy vui mừng và Trương Minh mất hết hi vọng.
-Như thế nào, ngươi còn có gì muốn nói?
Kỷ Vận kiềm nén suy nghĩ hành hung Phương Minh Viễn kích động nói.
-Thôi Hoàn, vui lòng gọi điện thoại đến cho Trương Quang Vĩ ở cục thành phố, nói cho ông ta một tiếng, tôi Phương Minh Viễn dự định ở quý cục ăn vài ngày cơm miễn phí, xem ông ta khi nào thì có thời gian tới thăm tôi, còn nữa nói ông ta phải nhớ kỹ, khu lầu nhà tập thể giáo viên đại học Thân Hoa mất trộm phải nắm chặt, phải mau chóng tìm ra người đứng sau giật dây.
Căn bản là không xem phản ứng của Kỷ Vận, Phương Minh Viễn vừa chặn lời Lưu Vũ Yến vừa đứng dậy nói:
-Đương nhiên là đồn trưởng Thôi cũng có thể cho là tôi nói xằng bậy, chỉ có điều là biết rõ tình hình mà không báo, trách nhiệm này tôi sợ ông không gánh nổi.
Trương Minh và Kỷ Vận đều có chút mờ mịt, không rõ theo như lời Phương Minh Viễn nói thì Trương Quang Vĩ là ai? Nghe thấy tên thì giống như anh em con trai của họ Trương Quang Bắc.
Trương Quang Vĩ, haha, thật đúng là như vậy có chút thú vị.
Lúc ấy ánh mắt Thôi Hoàn mở to như chuông đồng, Kỷ Vận và Trương Minh không nằm trong hệ thống lãnh đạo, đối với lãnh đạo cục cảnh sát không quen biết cũng không có gì là bất ngờ.
Nhưng đối với Thôi Hoàn mà nói, danh tính mấy vị lãnh đạo trên cục thì y nắm rõ trong lòng bàn tay, đặc biệt là Trương Quang Vĩ, phó lãnh đạo trẻ tuổi nhất trên cục, mỗi lần hội họp đều thu hút ánh mắt của mọi người. Nhất là Phương Minh Viễn nhắc tới vụ án lầu khu nhà tập thể của giáo viên trường đại học Thân Hoa bị mất trộm, là vụ án lớn gần đây nhất của cục cảnh sát, cũng là vụ án mà Trương Quang Vĩ đang phụ trách. Học sinh trẻ này có thể nói ra như vậy, cho dù có không biết Trương Quang Vĩ thì cũng là một người biết rõ ông ta.
Hơn nữa, lắng nghe giọng điệu của Phương Minh Viễn dường như đối với Trương Quang Vĩ cũng không có ý tứ kính trọng gì, ngược lại giọng điệu còn có phần cao ngạo. Điều này khiến Thôi Hoàn toát mồ hôi lạnh, ngay lập tức ý thức được chỉ sợ là mình đã gây chuyện.
-Tên cậu Phương Minh Viễn?
Thôi Hoàn thất thanh kêu, tên này thật ra y đã nghe qua, tuy nhiên vẫn đều nghe người kia gọi “Lưu Dũng”. Đồn trưởng tiền nhiệm của y, không phải là bởi vì hai người này mà bị sung quân tới đảo Sùng Minh làm dân cảnh sao?
-Chị à, không cần lo lắng, cuộc đời muôn màu muôn vẻ, cái gì cũng nên trải nghiệm một chút mới thú vị. Chị chưa từng ở sở cảnh sát, tôi cũng chưa, chúng ta hôm nay liền trải nghiệm thử xem tình hình ở sở cảnh sát là như thế nào.
Nói xong Phương Minh Viễn kéo Lưu Vũ Yến đi ra cửa. Trần Trung không lên tiếng mà liền chạy theo sau.
Còn người phụ nữ bị hù dọa ban nãy thì cũng sợ đến nỗi ngã ngồi xuống ghế.
-Chờ đã.
Thôi Hoàn giọng nói đã hoàn toàn thay đổi âm thanh.
-Đồn trưởng Thôi còn có việc gì ra lệnh?
Phương Minh Viễn dừng bước, vẻ mặt cười mà như không cười quay sang nói:
-Có phải đồn trưởng Thôi còn tính toán gì trong này, khiến chủ tịch Kỷ và phó chủ nhiệm Trương hành hung chúng tôi một chút?
-Chủ nhiệm Trương, các người chờ ở đây một lát, tôi đi một chút sẽ quay lại.
Thôi Hoàn cũng không đợi hai người đáp lời liền bước nhanh như gió ra khỏi phòng họp, cũng không quên gọi hai cảnh sát tới gác cửa phòng họp để không cho phép ai ra vào.
Thôi Hoàn đi sang phòng bên cạnh nhấc điện thoại sau một hồi hỏi thăm lòng vòng, cuối cùng cũng tìm thấy số điện thoại của Trương Quang Vĩ.
Lúc này đã là 11 giờ đêm, Thôi Hoàn cũng bất chấp có thể quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, vội vàng gọi tới.
Trương Quang Vĩ vẫn còn trong phòng làm việc hỏi cung Câu An, vượt ra ngoài dự tính của y. Mấy ngày nay, ngoại trừ một vài phương pháp tra khảo, những mánh khoé của y đều lần lượt dùng với Câu An. Nhưng Câu An vẫn nhất định cắn răng, cái gì cũng không nói.
Tuân Ngân Hải thì ngược lại, đem toàn bộ sự việc trình bày ra, nhưng Câu An không mở miệng thì tung tích hai bộ điện thoại giá trị kia không thể nào biết được.
Mấy ngày nay, dưới sự chỉ huy của Trương Quang Vĩ, biên bản ghi chép tại chỗ của Câu An cũng đã bị cảnh sát điều tra nhưng tất cả mọi người cho tới bây giờ cũng chưa tìm ra tung tích của hai bộ điện thoại di động kia. Mặc dù chỉ dựa vào lời khai và chứng cứ của Tuân Ngân Hải và Câu An không thể chứng minh xác thực y vắng mặt là có thể chuyển vụ án này sang Viện kiểm sát. Nhưng sau đó, tung tích của hai bộ điện thoại cũng không thể giải thích với Phương Minh Viễn.
Để tìm ra hai bộ điện thoại này, Trương Quang Vĩ mấy ngày qua quả thực là đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cũng không thấy tăm hơi hai bộ di động ở đâu.
Không tìm thấy một chút xíu dấu vết gì.
Điều này khiến Trương Quang Vĩ cực kỳ bực bội.
-Câu An! Câu An! Cái con mẹ nó, chỉ biết sống tạm bợ, đúng là hòn đá trong nhà xí.
Trương Quang Vĩ đập bàn, không kìm được tức giận hét. Nếu mà không thể bắt Câu An khai ra, chỉ sợ là phải chờ cho hai bộ điện thoại kia tự nhiên xuất hiện. Nhưng việc này xác suất thật là quá nhỏ.
Trương Quang Vĩ bước tới mở cửa sổ ra, lập tức không khí lạnh tràn vào phòng làm cho đầu óc cuồng nhiệt của y bình tĩnh lại một chút.
-Vấn đề mấu chốt vẫn là người nhà của Câu An.
Trương Quang Vĩ lẩm bẩm.
-Xem ra cũng chỉ còn cách này.
Trải qua mấy ngày điều tra, đối với gia cảnh nhà Câu An, Trương Quang Vĩ nắm rõ trong lòng bàn tay, còn một mẹ già và một con nhỏ đang đi học, gia cảnh vô cùng khó khăn. Nếu như có thể, y cũng không muốn dùng cách này. Nhưng, hiện tại xem ra phải thử cho bọn họ đi thuyết phục Câu An.
Rinh…
Chuông điện thoại trên bàn vang lên, làm xáo trộn suy nghĩ của Trương Quang Vĩ.
Trương Quang Vĩ nổi cáu cầm lấy điện thoại:
-Alo, tôi là Trương Quang Vĩ, có gì không?
-Xin chào cục trưởng Trương.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh xa lạ.
-Tôi là đồn trưởng đồn cảnh sát phụ trách đại học Thân Hoa, Thôi Hoàn.
-Đồn trưởng phụ trách đại học Thân Hoa, Thôi Hoàn?
Trong đầu Trương Quang Vĩ xuất hiện một dấu hỏi lớn, người này tên thì có nghe qua nhưng người thì chưa gặp.
-Ừ, đã trễ thế này, cậu còn có chuyện gì?
Trương Quang Vĩ không hề tức giận nói.
-Cục trưởng Trương, đã trễ thế này còn quấy rầy anh nghỉ ngơi, thật sự rất xin lỗi.
Thôi Hoàn hơi run, y nghe được trong giọng nói dường như tâm tình Trương Quang Vĩ không được tốt. Nhưng việc đã đến nước này, y cũng không thể quay đầu lại.
-Là như thế này, sở chúng tôi ngày hôm nay…
Thôi Hoàn bằng lời nói ngắn gọn, nhanh chóng đem sự việc báo cáo cho Trương Quang Vĩ. Chợt nghe điện thoại truyền đến một tiếng “bang” doạ Thôi Hoàn nhảy dựng lên.
Trương Quang Vĩ lúc này kinh ngạc tột đỉnh, ngay cả đầu gối đánh mạnh lên cũng không cảm thấy đau, chỉ đơn giản là cảm thấy nghi ngờ lỗ tai của mình. Phương Minh Viễn báo án, học sinh đại học Hoa Đông, Phó chủ nhiệm uỷ ban giáo dục Trương Minh, con trai Trương Quang Bắc kẻ khả nghi cưỡng giâm chưa đạt, còn ra sở cùng vợ chồng Trương Minh đánh nhau, bị Thôi Hoàn còng tay.
Mẹ nó! cái trò quái gì vậy!
-Thôi Hoàn.
Trương Quang Vĩ lạnh lùng nói.
-Những gì cậu nói là thật?
-Ngàn vạn lần là thật.
Thôi Hoàn trong lòng như trúng đạn vô cùng lo lắng.
-Tôi nói cho anh biết, hiện tại ngay lập tức cút về cho tôi. Tôi mặc kệ anh làm thế nào, ngay lập mở còng ra cho tôi. Nếu để tôi đến chỗ các người, trên tay cậu Phương còn bị còng thì anh chờ đi đảo Sùng Minh làm bạn với đám quái quỉ kia đi.
Trương Quang Vĩ giận dữ hét lên. Mình đang cố gắng vắt óc để kéo gần quan hệ với nhà họ Phương, không ngờ cấp dưới Thôi Hoàn dám bắt Phương Minh Viễn lấy khẩu cung, này không phải cố ý làm cho mình biết tay sao.
-Dạ!
Thôi Hoàn theo bản năng nói.
Trương Quang Vĩ còn phải xưng là cậu Phương, nhân vật kia là ai vậy? Bản thân không ngờ lại còng tay người ta. Thôi Hoàn lập tức toát mồ hôi lạnh. Nhất là Trương Quang Vĩ nhắc tới sung quân ra đảo Sùng Minh làm dân cảnh khiến cho sở trưởng Thôi Hoàn trong lòng kêu khổ thấu trời.
Đừng nói đến đi đảo Sùng Minh làm dân cảnh, chính là đại học Thân Hoa phái ra đảo Sùng Minh làm trưởng phòng mọi người cũng đều không muốn đi. Đảo Sùng Minh là những gì kém phát triển nhất và giao thông bất tiện nhất. Đại học Thân Hoa ở một thành phố nổi tiếng, là một nơi tốt, phúc lợi đãi ngộ hai bên là một trời một vực.
Thế nhưng y ngay lập tức đau khổ nói:
-Cục trưởng, vợ chồng phó chủ nhiệm uỷ ban giáo dục đều ở trong này, vừa rồi cậu Phương quả thật cũng có đánh bọn họ. Hiện tại, chủ nhiệm Trương cũng không buông tha, muốn truy cứu trách nhiệm của cậu Phương. Vậy bây giờ phải làm sao?
-Đầu óc của anh là nước lã sao? Anh là cảnh sát hay là giáo viên? Trương Minh làm sao? Trương Minh có khả năng quản được anh sao?
Trương Quang Vĩ đập bàn không thể hả cơn giận nói:
-Hơn nữa, cậu Phương cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh bọn họ. Chắc chắn là bọn họ có chỗ cần phải đánh. Được rồi, tôi có nói nữa cũng vô ích, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.
Đừng nói là phó chủ nhiệm uỷ ban giáo dục, cho dù là chủ nhiệm uỷ ban giáo dục cũng không có quyền bắt Phương Minh Viễn còng tay.
Thôi Hoàn còn muốn nói cái gì nữa, lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại “ba” một tiếng cúp máy.
Thôi Hoàn cầm điện thoại, nghe truyền đến từng đợt âm thanh một lúc lâu sau mới giống như bị đạn bắn vào chân nhảy dựng lên, ném điện thoại xuống, nhanh chóng chạy bay ra cửa.