Trong phòng họp lúc này, đã là một đống bừa bộn, Kỷ Vận và những người bà ta mang tới, đều bị Trần Trung đánh ngã trên mặt đất, ngay cả Kỷ Vận cũng bị y đấm một cái, quỳ rạp trên mặt đất, thiếu chút nữa ngay cả mật xanh mật vàng cũng ói ra.
Trên mặt Phương Minh Viễn cũng xuất hiện vài vết máu, sự việc diễn ra quá đột ngột, hắn cũng không ngờ Kỷ Vận sẽ trực tiếp động thủ, trong lúc vội vã, móng ngón tay của Kỷ Vận đã cào xước má phải hắn, gây ra vài vết máu. Mặc dù chưa thể nói là đổ máu, thế nhưng đúng là đã gây ra vài vết trên mặt hắn.
Hơn nữa không chỉ có mình Kỷ Vận tự mình ra trận, ngay cả bốn người đi theo bà ta vốn đang ở ngoài cửa cũng cùng nhau tiến lên, đồng loạt định đánh đập Phương Minh Viễn. Trần Trung đang đứng bên cạnh đương nhiên sẽ không để yên trơ mắt ra nhìn Phương Minh Viễn mệt mỏi trốn tránh. Y vừa gia nhập vào, liền giống như gió cuốn mây tan, chớp nhoáng đánh ngã năm người Kỷ Vận.
Phương Minh Viễn không nhịn được cũng có chút căm tức, không phải bởi vì quá đau, mà hắn cảm thấy quả thực quá mất thể diện.
Chính hắn tốt xấu gì cũng đã từng luyện võ với Trần Trung vài năm, không ngờ lại bị một bà già trung niên cào xước mặt, không nói ra còn tốt, chứ nói ra, chẳng phải khiến người ta cười thối mũi sao.
- Dừng tay!
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đứng trước cửa.
- Anh Trương, cuối cùng anh đã tới!
Kỷ Vận cả vú lấp miệng em nói:
- Bọn họ đánh em!
- Các cậu đang làm gì thế?
Trương Minh gào to nói:
- Đồn trưởng Thôi, ở đây có người cố ý đánh người!
Theo tiếng kêu lo lắng của Trương Minh, mấy viên cảnh sát lập tức tiến vào.
Trương Minh lúc nãy đã phẫn nộ tới cực điểm, con y bị đưa vào đồn cảnh sát, thậm chí còn bị báo án tội hiếp dâm không thành, không phải tát y một cái sao. Thân là phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, mà ngay cả đứa con của mình y cũng không giáo dục được, điều này không thể nghi ngờ là điểm yếu để đối thủ y đả kích y trên quan trường. Cho nên, lúc nhận được tin tức, dù đang trong tiệc rượu, Trương Minh vội vã tạm biệt mọi người, vội chạy tới đây.
Cũng may y biết rõ vợ y đã tới trước, nên trong lòng cũng không quá lo lắng. Trương Quang Bắc trong quá khứ cũng không thiếu lần gặp rắc rối, có điều dưới sự che chở của y và vợ y, vẫn luôn bình yên vô sự. Lần này vụ việc có chút ầm ĩ, thế nhưng Trương Minh cũng không cho rằng là chuyện gì khó giải quyết.
Chỉ là loại chuyện này, nếu giải quyết muộn, người chán ghét ngươi cũng sẽ khiến ngươi bị chán ghét tới chết.
Chỉ là y thật không ngờ, khi y mở cửa phòng họp, lại nhìn thấy cảnh vợ y nằm trên mặt đất!
- Đồn trưởng Thôi, bọn họ đúng là ăn tim gấu gan báo thật rồi, không ngờ ở đồn cảnh sát mà dám đánh người khác, quả thực không để pháp luật trong mắt! Còn không mau bắt bọn họ!
Trương Minh đỡ vợ y dậy, chỉ vào mấy người Phương Minh Viễn, giận dữ hét.
Thôi Hoàn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc trợn mắt há mồm, đây đúng là chuyện quá hiếm có, hai bên ngay trong đồn cảnh sát đánh nhau! Còn đánh cho mấy người Kỷ Vận ngã hết trên mặt đất, mấy người này cũng quá dũng mãnh đi.
Thôi Hoàn nhìn nhìn Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn khinh thường bĩu môi nói:
- Phó chủ nhiệm Trương, con mắt nào của ông nhìn thấy chúng tôi đánh vợ ông?
- Không phải quá rõ rồi sao? Chẳng lẽ vợ tôi lại tự đánh ngã mình được sao?
Trương Minh thật sự quá phẫn nộ rồi.
- Phó chủ nhiệm Trương, ông nói vậy cũng không sai, nếu vợ ông không tấn công tôi chúng tôi cũng không đánh ngã vợ ông đâu.
Phương Minh Viễn chỉ mấy vết máu trên mặt mình, nói.
- Cái con mẹ mày! Vợ tao là ai, sao có thể giống bọn cặn bã chúng mày!
Trương Minh chửi ầm lên.
Sắc mặt Phương Minh Viễn lập tức trầm xuống, bước tới trước mặt Trương Minh, không đợi Trương Minh kịp phản ứng lại, bàn tay Phương Minh Viễn vung lên, theo 2 tiếng “Bành Bạch”, hai bên má Trương Minh lập tức sưng đỏ lên. Phương Minh Viễn ghét nhất là có người nhục mạ cha mẹ hắn, lần này Trương Minh xem như bị đánh văng cả họng.
Trương Minh chỉ cảm thấy trước mặt mình một mảng tối om, tiếp theo trên mặt đã trúng hai cái tát, ngoài đau đớn ra, còn là cảm giác sỉ nhục!
- Phó chủ nhiệm Trương, ông thân là nhân viên Ủy ban giáo dục thành phố, chẳng những không biết phân biệt phải trái, còn dám nhục mạ người khác! Nếu ông dám nhục mạ tôi nửa chữ nữa tôi sẽ không chỉ là hai cái tát đâu!
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói.
Trương Minh sờ sờ hai bên má y, hai cái tát này của Phương Minh Viễn không nhẹ, y có thể cảm thấy mặt y to thêm một cỡ. Từ sau khi y lên làm trưởng phòng, chưa từng gặp qua chuyện này.
- Sở trường Thôi, anh đã thấy rồi đấy, hắn ngay trước mặt các anh, đánh cán bộ quốc gia, các anh ở đây làm cái gì?
Trương Minh phẫn nộ kêu lên.
- Hả? Sao cơ? A?
Thôi Hoàn lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc thêm lần nữa, chàng trai này đúng là dũng mãnh có thừa nha! Bọn họ lần đầu tiên chứng kiến, có người ngay trong đồn cảnh sát đánh cán bộ quốc gia, còn là một vị phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố nữa chứ! Nếu theo cấp bậc mà nói, đã tương đương một vị Phó cục trưởng rồi.
- Đồn trưởng Thôi, ông cũng nghe được ông ta ngay trước mặt ông, nhục mạ cha mẹ tôi, chỉ tát ông ta hai cái, đã là khiển trách nhẹ nhàng rồi!
Phương Minh Viễn cùng nhìn Thôi Hoàn, nói:
- Ông nói xem có đúng không?
Phương Minh Viễn quá mức trấn tĩnh, khiến Thôi Hoàn và tất cả cảnh sát ở đây đều bị chấn động.
- Thôi Hoàn!
Nhìn thấy Thôi Hoàn vẫn sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng Trương Minh càng thêm tức giận, không khỏi hét lớn.
Thôi Hoàn lúc này mới thanh tỉnh lại, khoát tay chặn lại nói:
- Bắt bọn họ lại!
Cho dù thế nào, Phương Minh Viễn cũng ngay trong đồn cảnh sát, trước mặt bọn họ đánh vợ chồng Trương Minh – đều là cán bộ nhân viên quốc gia, nếu cứ để Phương Minh Viễn tiếp tục như vậy, cũng không thể được!
- Đồn trưởng Thôi, ông không xem xét kỹ mọi chuyện đã bắt người, không phù hợp quy định pháp luật đâu!
Phương Minh Viễn đưa tay ra, cười lạnh nói:
- Tôi khuyên ông nên nghĩ cho kỹ, nếu còng tay tôi, sẽ không có gì tốt cho ông đâu!
Đang muốn bắt mấy người Phương Minh Viễn, mấy viên cảnh sát cũng giật mình, không khỏi cùng quay đầu lại nhìn về phía Thôi Hoàn.
- Thôi Hoàn, anh còn ngây ra đấy làm gì, trách nhiệm này tôi chịu!
Trương Minh đã bị Phương Minh Viễn chọc tức tới mụ mẫm đầu óc.
- Chẳng lẽ tôi phải để Phó Cục trưởng Lý Lập Long gọi điện cho anh, anh mới chịu bắt người sao?
- Còng tay hắn lại!
Thôi Hoàn cắn răng nói. Vụ việc lần này xem như đã ầm ĩ thật rồi, nếu làm không tốt, để Trương Minh ghi hận, sau này sẽ giận chó đánh mèo lên hệ thống cảnh sát, mặc dù con cái những lãnh đạo kia, ông ta không dám làm gì, thế nhưng con cái của cảnh sát bình thường phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, y sẽ bị hàng nghìn người trong hệ thống cảnh sát phỉ nhổ.
- Tôi không có làm gì mà? Tại sao ngay cả thôi cũng bị bắt còng tay?
Người phụ nữ trung niên trong khách sạn giãy dụa kêu lên.
- Còng tay bà lại để hỏi bà, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Viên cảnh sát không kiên nhẫn nói.
Bốn người Phương Minh Viễn sau khi bị bắt, những cảnh sát gần đó lại tiếp tục giúp đỡ mấy người Kỷ Vận đứng lên, đem nước trà tới.
Kỷ Vận lúc này mới cảm thấy dạ dày đang đau quặn do bị Trần Trung đá dễ chịu đi nhiều.
- Đồn trưởng Thôi, trước tiên nhốt bọn họ lại, đợi lát nữa tôi sẽ truy cứu trách nhiệm bọn họ vì đã hành hung vợ chồng tôi!
Trương Minh oán hận nói:
- Vận, Quang Bắc đâu?
Kỷ Vận ho khan hai tiếng, Thôi Hoàn vội vàng nói:
- Cậu ấy còn đang ở trong phòng khẩu cung.
- Còn lấy khẩu cung cái gì! Đồn trưởng Thôi, anh vừa rồi cũng thấy rồi đó, cặn bã như thế, họ báo cảnh sát sao có thể tin?
Vẻ mặt Trương Minh khó chịu nói. Chỉ là lúc này mặt y trông như mông con khỉ cái vậy, nhìn không ra nửa điểm quan uy.
- Anh Trương!
Kỷ Vận nhẹ nhéo khuỷu tay Trương Minh, đánh mắt ra hiệu với y.
Trương Minh mặc dù đang nổi giận, nhưng cũng ngừng lại.
Kỷ Vận nói với Thôi Hoàn:
- Đồn trưởng Thôi, đưa mọi người ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với bọn họ!
Thôi Hoàn mặc dù không biết tại sao, nhưng cũng khoát tay áo, ra hiệu cảnh sát ra ngoài. Thôi Hoàn cũng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Trương Minh giữ lại. Vừa rồi hai cái tát của Phương Minh Viễn đã cho y ấn tượng cực kỳ khắc sâu, mặc dù bây giờ đã bị còng lại, thế nhưng Trương Minh vẫn có chút sợ hãi! Có Thôi Hoàn ở đây, y mới có thể yên tâm một chút.
Kỷ Vận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Minh Viễn và Trần Trung, lại nhìn Lưu Vũ Yến đang cố gắng cắn chặt môi mới có thể không khiến mình khóc lên, cùng với người phụ nữ trung niên vì quá sợ hãi mà ngã trên mặt đất, lúc này mới nói:
- Hiện tại chúng ta làm giao dịch. Các cậu ở trong đồn cảnh sát hành hung người khác, hành hung cán bộ quốc gia, tính chất cực kì ác liệt. Tôi biết rõ hai người là sinh viên đại học Hoa Đông, cho dù quốc gia không truy cứu trách nhiệm hình sự của các cậu, thế nhưng quay lại đại học Hoa Đông cũng sẽ bị đuổi học! Các cậu còn trẻ, vào đại học cũng không dễ dàng gì, sao phải khiến mọi người ngọc đá cùng tan, để hai bên lưỡng bại câu thương, không bên nào có lợi?
- Vậy ý của chủ tịch Kỷ là gì?
Phương Minh Viễn như cười như không nói.
- Thì chúng ta hòa giải thôi. Các cậu hủy bỏ việc báo cảnh sát, chúng tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của các cậu nữa, chuyện xảy ra hôm nay mọi người coi như chưa từng xảy ra, các cậu thấy thế nào?
Kỷ Vận mỉm cười nói.
Lưu Vũ Yến lúc này hận không thể lấy chiếc ghế bên cạnh nện lên mặt bà ta, rõ ràng là bà ta tấn công Phương Minh Viễn trước, chồng bà ta cũng sỉ nhục Phương Minh Viễn trước, nên mới có kết quả như bây giờ, vậy mà bà ta dám đổi trắng thay đen, đem tất cả trách nhiệm đổ lên người bọn họ.
Nhưng Lưu Vũ Yến cũng hiểu rõ, tới hiện tại, nếu làm mọi việc ầm ĩ lên, chỉ sợ giống như lời Kỷ Vận nói, không ai có kết quả tốt.
- Bà cam đoan sẽ không truy cứu trách nhiệm hôm nay của chúng tôi sao?
Lưu Vũ Yến nói.
Trong lòng Kỷ Vận và Trương Minh lập tức mừng rỡ, nếu người trong cuộc là Lưu Vũ Yến thay đổi thái độ, như vậy chuyện Trương Quang Bắc bị tình nghi hiếp dâm không thành sẽ được giải quyết ngay tại đây.
- Đương nhiên, chúng tôi cam đoan!
Kỷ Vận lập tức nói theo:
- Cam đoan không truy cứu trách nhiệm các cô cậu cố ý hành hung người khác!
- Nhưng chỉ giới hạn trong hôm nay thôi!
Trương Minh trong lòng âm thầm nói thêm một câu!
Y ngay trước mặt mọi người bị Phương Minh Viễn tát cho mấy cái, không cho mấy người Phương Minh Viễn một bài học, sao có thể xả cục tức trong lồng ngực y.