Thôi Hoàn sau khi trở về, liền khiến Trương Minh và Kỷ Vận cảm thấy không hiểu, đường đường là đồn trường, không ngờ lại ăn nói khép nép đi về phía Phương Minh Viễn thừa nhận sai lầm, lần nữa cầu xin Phương Minh Viễn đưa tay bị còng tháo ra, mà Phương Minh Viễn vẫn hờ hững, đối với việc cầu xin của Thôi Hoàn nghe cũng như không.
Thôi Hoàn nói xong, Phương Minh Viễn liền không kiên nhẫn nói:
- Đồn trưởng Thôi, mới vừa rồi tôi đã nhắc nhở anh, còng tay này dễ dàng mang vào, muốn gỡ ra tất nhiên là không dễ dàng. Đồn trưởng Thôi lúc nãy không phải không do dự liền còng tay tôi sao? Muốn lấy ra cũng được, mời lãnh đạo cục cảnh sát thành phố đến đây.
Thôi Hoàn đổ mồ hôi, Trương Minh và Kỷ Vận cũng kinh hãi, giọng điệu của người trẻ tuổi thực không nhỏ, không ngờ lại còn yêu cầu lãnh đạo cấp cục đến.
-Cậu Phương, cậu Phương, cục trưởng Trương đang trên đường. Tôi là nhất thời ngu muội không chịu tìm hiểu sự việc rõ ràng.
Thôi Hoàn thấp giọng cầu xin.
- Sở trưởng Thôi. Nói vậy là không đúng rồi. Ông là nhất thời mê muội, nhưng người xui xẻo là tôi.
Đây vẫn là kiếp này lần đầu tiên tôi hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, tôi ở đại học kinh tế Hoa Đông làm sao ngẩng đầu lên được, đi đến đâu cũng có người theo sau lưng chỉ trỏ kìa thấy không, tên kia đã từng bị bắt vào sở cảnh sát, lại còn bị còng tay tra khảo. Người biết chuyện thì biết là các ông nhầm lẫn, kẻ không biết lại tưởng đâu tôi là kẻ phạm tội.
Phương Minh Viễn tức giận nói.
Trương Quang Vĩ tới đây còn cần một chút thời gian. Phương Minh Viễn nán lại ở chỗ này cũng là ngớ ngẩn, quan trọng là làm cho Lưu Vũ Yến và phụ nữ trung niên tin tưởng, Phương Minh Viễn mới ở trong này tốn hơi thừa lời như vậy.
Lưu Vũ Yến mở to mắt giật mình nhìn Phương Minh Viễn, tuy rằng cô biết Phương Minh Viễn lai lịch không nhỏ, nếu không lúc trước sự việc bọn họ đánh người sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, nghe nói lãnh đạo trong viện cũng phái người tới sở cảnh sát. Hơn nữa chỉ cần hắn mở miệng, liền có thể đưa chính mình đến trường học của thủ đô, những điều này chứng tỏ người ta có bối cảnh, có gia thế. Nhưng làm cho Thôi Hoàn ăn nói khép nép và lúc Phương Minh Viễn nói chuyện mắt nhìn cùng với tai nghe vẫn là làm kinh ngạc.
Thôi Hoàn bị Phương Minh Viễn nói xong ướt đẫm mồ hôi, trong lòng hận Trương Minh thấu xương, nếu không phải lúc ấy y nhiều lần chỉ thị, làm sao chính mình lại phạm phải sai lầm như vậy, tuy rằng nói đến hiện tại.
cũng chưa rõ danh tính của Phương Minh Viễn, nhưng có thể khiến cho Trương Quang Vĩ lập tức đích thân chạy tới đây, rõ ràng không phải là người mà Thôi Hoàn ông ta có thể xúc phạm được.
- Mấy người này làm cái gì ở đây?
Ở cửa bỗng vang lên giọng nói của một người trẻ tuổi.
- Ai là đồn trưởng ở đây? Tôi cần tìm đồn trưởng Thôi Hoàn
Mọi người theo hướng giọng nói nhìn lên thì thấy cửa phòng họp đã mở ra từ lúc nào, một thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước cửa.
Thôi Hoàn trong lòng bừng bừng lửa giận, không phải vừa nãy y đã dặn 2 người gác cửa là không cho ai vào trong. Vậy có nghĩa là, bộ dạng cúi mình van xin Phương Minh Viễn của mình đã bị nó nhìn thấy.
- Mã Đức Sơn, nó...
Thôi Hoàn cao giọng kêu lên. Mã Đức Sơn chính là một trong hai viên cảnh sát gác ở cửa.
Mã Đức Sơn vẻ mặt đau khổ chạy tới trước cơn giận dữ của Thôi Hoàn thấp giọng nói:
- Đồn trưởng Thôi, nó là Dư Ba con trai Phó cục trưởng cục chúng ta Dư Hải Minh, lúc sở trưởng Mạnh còn làm cũng thường ghé qua. Nó nói là muốn tìm anh tôi cũng không dám chặn lại.
- Mã Đức Sơn, hừ!
Âm thanh của Thôi Hoàn lập tức trùng xuống, Dư Hải Minh, phó cục trưởng kỳ cựu của cục cảnh sát thành phố, cũng coi như là cục trưởng chính thức, dù gì cũng phải nể mặt ông ta. Con trai ông ta ở trong sở cảnh sát cũng thuộc loại con ông cháu cha.
Giọng nói của Thôi Hoàn tuy rằng nhanh chóng hạ xuống nhưng hai chữ “ Mã Đức” cũng đã bị những người có mặt nghe được rõ ràng.
-Mẹ nó.
Dư Ba lập tức xám mặt. Thôi Hoàn thật đúng là giỏi giang, không ngờ dám cùng mình nói “ mẹ nó”.
-Thôi Hoàn.
Dư Ba không gọi đồn trưởng mà gọi thẳng tên.
Thôi Hoàn trong lòng thầm kêu khổ, này Mã Đức Sơn, đồ vô tích sự, này không phải khiến Dư Ba hiểu lầm hay sao? Nhưng hiều lầm này còn không có cách gì giải thích. Thôi Hoàn cảm thấy chính mình hôm nay đi làm không xem lịch quả là sai lầm lớn. Chuyện Phương Minh Viễn còn chưa xử lý xong, không ngờ còn xuất hiện ra thêm một Dư Ba.
-Cậu Dư, tôi chính là Thôi Hoàn. Xin hỏi cậu tìm tôi có việc gì?
Thôi Hoàn tươi cười nói.
Dư Ba lúc này mới chú ý tới cái còng trên tay Lưu Vũ Yến, đầu tiên là run sợ một chút, không khỏi có chút kinh ngạc nói:
-Thôi Hoàn, cô gái này là sinh viên đại học quốc tế Hoa Đông chúng ta, cô ta phạm tôi gì?
Thôi Hoàn xấu hổ cười cười đối với Dư Ba, câu hỏi này của y thật khó trả lời. Nếu nói Lưu Vũ Yến đến đây báo án thì làm gì có cái đạo lý nào lại có thể đem còng tay người báo án lại thế kia, còn nếu nói cô ta liên quan đến chuyện cố ý đánh người, nhưng thì lát nữa khi Trương Quang Vĩ đến đây, đến lúc đó Phương Minh Viễn hướng Trương Quang Vĩ báo cáo tình hình, chính mình chẳng phải là họa vô đơn chí sao? Nhưng Dư Ba đã hỏi, y không muốn trả lời cũng không được.
-Cho tôi một chút thể diện, đem còng tay bỏ xuống.
Thôi Hoàn không lập tức trả lời.
Dư Ba ngay lập tức hiểu ra, chỉ sợ là có mưu kế gì, thực sự có chuyện gì xảy ra đâu.
Nếu Lưu Vũ Yến thật sự phạm tội. Thôi Hoàn tuyệt đối sẽ không có bộ dạng như thế này. Một cơ hội tốt để lấy lòng người đẹp như thế này, Dư Ba tất nhiên không bỏ qua.
Tuy rằng trong mắt y Lưu Vũ Yến cũng chỉ là một cô gái hơi có chút nhan sắc so với những cô có trình độ cao hơn vẫn còn chênh lệch khá lớn. Nhưng thói quen ăn thịt cá thỉnh thoảng cũng có chút thay đổi.
Đồ ăn cũng là liều thuốc.
Thôi Hoàn cười khổ một chút, y làm sao muốn Lưu Vũ Yến bị còng tay, nhưng những người này tất nhiên là do Phương Minh Viễn cầm đầu. Phương Minh Viễn cự tuyệt tháo còng tay xuống thì những người khác cũng vậy. Ngay cả người phụ nữ trung niên kia cũng đã nhận ra vị thế của Phương Minh Viễn.
-Ngoài ra, tôi còn nghe nói các ông còn đang bắt giữ một sinh viên đại học kinh tế Hoa Đông tên Trương Quang Bắc, đó chính là bạn học của tôi, nếu không có chuyện gì lớn, bỏ qua đi.
Dư Ba thuận miệng nói, y cứ làm như thể Trương Quang Bắc không phải là người bị tình nghi cưỡng gian chưa đạt, mà chỉ bởi vì vài chuyện vặt vãnh mà bị bắt vào sở cảnh sát vậy.
-Xin hỏi ai là bạn học Trương Quang Bắc?
Kỷ Vận vội vàng đi tới hỏi.
- Tôi là mẹ của Trương Quang Bắc, đây là cha của Quang Bắc.
-Cô, chú, hai người khỏe không?
Dư Ba hơi ngẩn ra, lập tức nói. Y cùng Quang Bắc quen biết từ khi nhập học, hai người đều là con nhà quan, do Trương Quang Bắc cố ý xu nịnh y nên mối quan hệ của hai người cũng không tệ.
Hơn nữa, theo Dư Ba thấy nếu như cha mình và cha Trương Quang Bắc là Trương Minh có quan hệ tốt cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao, ở đại học vẫn là thời đại thiên quân vạn mã qua cầu gian nan, một lý lịch đại học nổi tiếng vẫn là có giá trị vô cùng. Thân là phó cục trưởng cục cảnh sát Dư Hải Minh cũng là có phần chuẩn bị, mà một thông báo trúng tuyển của trường đại học nổi tiếng là một tặng phẩm đực hoan nghênh.
Trương Minh tuy rằng không phải là nhân vật số một tại Ủy ban giáo dục nhưng cũng là phó chủ nhiệm có năng lực, có ảnh hưởng trong ngành giáo dục ở Thượng Hải. Nếu lợi dụng thật tốt lời nói đối với Dư Minh Hải cũng là một trợ lực hữu ích.
Đương nhiên, Dư Ba sẽ không thừa nhận, y cũng rất thích Trương Quang Bắc chi xài hào phóng, khi ra ngoài thường chi trả cho người bạn này trong mấy tháng qua, cũng giúp y tiết kiệm không ít tiền.