Chuyện lý chính muốn đi mua đồ vốn chỉ là một cái cớ, cho nên sau khi tất cả rẽ qua một con phố khác thì mọi người đều có chút bần thần không biết nên tiến vào bên trong cửa tiệm nào tiếp theo cho phải.
Cuối cùng vẫn là Dư Chu thấu hiểu lòng người giúp mọi người tìm biện pháp giải quyết,
"Cẩm Xuyên muốn ta mua một ít vải bông mềm mang về làm y phục mới cho Thần Thần."
"Vậy thì chúng ta đi thôi, mau đi thôi, mấy người chúng ta đứng đợi ngươi ở bên ngoài."
Một đám nam nhân cao lớn trưởng thành đồng loạt thở phào nhẹ nhõm nói, cảnh tượng này khiến cho người đi đường đều không khỏi liếc mắt nhìn qua bên này một cái.
Từ khi còn đang mang thai thì Cẩm Xuyên đã làm xong số y phục để Thần Thần mặc tới năm ba đến bốn tuổi rồi, vậy nên nào có chuyện lúc này cần mua vải về để làm thêm y phục mới nữa. Có điều nếu Dư Chu đã nói vậy thì vẫn tiến vào tiệm vải chọn lấy một cuộn vải mua về, dù sao thì phần lớn quần áo của hắn và Cẩm Xuyên cũng là được dùng vải bông mềm để làm, mua nhiều thêm một cuộn vải về nhà cũng không sợ bị dư thừa dùng không tới.
Chỉ là lúc về đến nhà Cẩm Xuyên thấy hắn ôm theo cuộn vải trở về không khỏi cảm thấy lạ liền hỏi:
"Không phải huynh đi báo danh à, sao lại mang theo cuộn vải trở về như thế này."
Ngay từ đầu Dư Chu đã không có ý định giấu giếm Cẩm Xuyên chuyện gặp phải vị cô nương nọ lúc ở trên trấn, nghe cậu hỏi vậy cũng liền đáp:
"Sau khi báo danh xong ta thấy cũng đã tới giờ cơm trưa nên mới mời tiên sinh cùng mấy người lý chính tới tửu lâu ăn bữa cơm.
Cẩm Xuyên biết chuyện hắn muốn nói chính là những việc xảy ra sau đó nên chỉ ' ừ' một tiếng rồi ôm nhi tử ngồi xuống ghế, dáng vẻ như bản thân xin rửa tai lắng nghe.
Dư Chu đặt đống đồ trong tay lên trên mặt bàn, đón lấy nhi tử trong lồng ngực Cẩm Xuyên ôm vào lòng mình rồi mới tiếp tục nói:
"Ăn trưa xong thì ta rời đi thanh toán còn các thúc bá trong thôn đứng tại bên ngoài tửu lâu đợi ta. Lúc ta thanh toán xong đi ra thì bị mấy người họ vây lấy vội vàng đẩy ta rẽ vào đường phố Đa Bảo, còn nói là muốn mua ít đồ, ta cũng thuận theo mua một ít mang về"
Cẩm Xuyên cực kì thông minh, Dư Chu đã nói đến mức này rồi thì cậu chỉ cần hơi suy ngẫm một chút liền hỏi:
"Trên con đường về nhà lúc ấy có thứ gì hoặc người nào mà mọi người không muốn cho huynh thấy hả?"
"Phu lang liệu việc như thần," Dư Chu miệng thì khen ngợi phu lang nhà mình, đầu lại cúi thấp hôn lên khuôn mặt mềm mại của nhi tử nhà mình một cái, sau đó mới tiếp tục nói:
"Lúc ta đứng trước cửa tửu lâu có thể thấy rõ được cái vị nữ tử trước đó từng có hôn ước với ta đang đứng ở phía sau lưng mấy người họ."
Vẻ mặt Cẩm Xuyên cứng đờ, đôi mắt vốn đang nhìn thẳng vào Dư Chu cũng chuyển hướng nhìn xuống dưới đầu ngón chân của chính mình.
Qua một lúc lâu cũng không đợi được bất cứ phản ứng nào của Dư Chu cậu mới không cam lòng liếc mắt lườm Dư Chu một cái, miệng lầm bầm nói:
"Phu quân nói mấy lời này với ta cũng không sợ ta sẽ ghen hay sao?"
Dư Chu dùng một tay ôm lấy nhi tử một tay còn thừa ra vươn tới ngắt nhéo cánh mũi của Cẩm Xuyên, bật cười nói,
"Nếu không phải phản ứng của mọi người thái có chút quá thì ta cũng chỉ cảm thấy nữ tử kia có hơi quen mắt mà thôi, vỗn cũng không nhớ ra đó chính là người có hôn ước với mình trước kia, có cái gì đáng để mà ghen cơ chứ."
Cẩm Xuyên 'phì' cười thành tiếng, mắt liếc ngang hừ hừ nói:
"Vậy mà phu quân cũng không bị dính bẫy."
"Ha ha ha," Dư Chu cười lớn khiến cho Tiểu Thần Thần bên trong lồng ngực không khỏi dùng đôi mắt đen láy tò mò nhìn hắn, hắn lại chỉ biết nhìn chằm chằm vào Cẩm Xuyên, "Cũng bởi phu lang nhà ta quá thông minh sáng suốt, chắc chắn sẽ không ghen với những thứ không đáng để tồn tại như thế này."
Dư Chu thành thật kể lại hết tất cả với Cẩm Xuyên cũng bởi vì hắn biết rõ bản thân tự mình chủ động nói hết ra, chưa từng tiếp xúc thì chính là chưa từng tiếp xúc, như vậy Cẩm Xuyên cũng sẽ không quá để ý.
Thế nhưng nếu như hắn không nói thì hôm nay số người trong thôn nhìn thấy nữ tử kia nhiều như vậy, lúc trở về chắc chắn mọi người sẽ đều kể lại với người nhà mình rồi lại người này truyền miệng người kia, có khi rõ ràng hắn và vị nữ tử nọ đến ngay cả mặt đối mặt tiếp xúc chính diện cũng không có nhưng nói không chừng đến lúc truyển tới trong tai Cẩm Xuyên thì đã có thể trở thành một câu chuyện tình lâm li bi đát rồi cũng nên.
Ngược lại càng dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Thứ mà Cẩm Xuyên cân nhắc không phải là chuyện vị nử tử kia như thế nào, đôi mắt cậu xoay tròn suy tính một chút rồi mới nói:
"Ta biết phu quân sẽ không có gì với vị nữ tử kia, nhưng nếu có một ngày phu quân cá chép hóa rồng mà muốn có người khác thì mong phu quân cũng có thể nói rõ cho ta biết từ trước như chuyện tình ngày hôm nay có được không?"
Dư Chu nghe cậu nói vậy lập tức ngồi thẳng người, nét cười trên mặt cũng bị thu lại sạch sẽ, nghiêm mặt chỉ vào vị trí bên cạnh mình nói:
"Đệ ngồi qua đây."
Cẩm Xuyên không hề bị vẻ mặt này của hắn dọa sợ, giữ nguyên nụ cười trên mặt đứng dậy hơi chỉnh lý lại y phục liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Dư Chu.
Dư Chu không nói gì, chỉ ôm Tiểu Thần Thần nhích gần về phía Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên thấy bộ dáng này của Dư Chu không giống với muốn chuyển hài tử qua cho mình ôm mà có ý muốn để cậu có thể nhìn rõ được nhi tử trong lồng ngực hắn, cậu suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu được là có chuyện gì liền mở miệng hỏi:
"Thần Thần làm sao thế?"
Dư Chu nhìn thẳng vào mắt Cẩm Xuyên hỏi: "Đệ thấy nó có đáng yêu không?"
"Tất nhiên là đáng yêu rồi." Cẩm Xuyên nhanh chóng đáp. Bỏ qua dáng vẻ của mấy ngày vừa mới sinh thì về sau Thần Thần nhà họ càng lớn càng đáng yêu, thực giống với một nhóc tròn vo mềm mại, mỗi ngày chỉ cần nhìn bé con thôi là cậu đã cảm thấy thỏa mãn không thôi.
"Đệ cũng đáng yêu như vậy." Dư Chu nói xong lời này liền đưa ra lời tổng kết, "Có một phu lang đáng yêu lại dịu dàng như đệ, còn thêm một hài tử như Thần Thần, trừ khi đầu óc ta có vấn đề nếu không sao có thể nghĩ tới chuyện đi tìm người khác cơ chứ."
Cẩm Xuyên lòng vòng hết nửa ngày như vậy cũng bởi vì câu nói này của hắn, sau khi nghe xong thì trong lòng cũng đã được thỏa mãn, thế nhưng vẫn nói nhanh:
"Sao phu quân lại nói mình như vậy chứ."
"Đúng là ta không nên nói chính mình như vậy," Dư Chu cười cười, "Ta nên nói đệ mới đúng, sao trong đầu toàn nghĩ những chuyện không đâu thế hả, thay vì ngồi đây lo lắng mấy chuyện không bao giờ có khả năng xảy ra như thế này, tốt hơn hết là dành tâm tư lo lắng xem phu quân nhà đệ có thể đỗ được kì thi huyện lần này hay không đi."
Cẩm Xuyên kiêu ngạo hếch cằm nói: "Văn tiên sinh và Đào công tử đều nói phu quân thi đồng sinh năm nay chắc chắn sẽ không thành vấn đề."
Dư Chu lắc đầu bất lực, không nói tiếp nữa.
Chuyện thi cử có quá nhiều nhân tố không xác định, dù hắn có tự tin thì trước khi công bố kết quả cuối cùng cũng không dám nói chắc bản thân có thể thi đỗ được.
Cẩm Xuyên thấy hắn không muốn nói sâu thêm liền đổi qua vấn đề khác,
"Thời gian thi huyện hôm nay đã công bố rồi chứ? Là vào ngày nào của tháng sau vậy?"
"Ngày mười sáu tháng hai." Dư Chu nói.
"Ngày mười sáu tháng hai à," Cẩm Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hi vọng mấy ngày đó không quá lạnh."
Dư Chu cũng lo lắng tới điều này, thi khoa cử ngoài thi học vấn ra thì cũng là một loại chọn lọc cơ bản đối với tố chất cơ thể thí sinh, thời tiết tháng hai đối với phần lớn các khu vực trong nước Đại Viêm mà nói chính là vào lúc tiết xuân se lạnh, nơi ở của họ đã khá gần với phía nam rồi mà đến thời tiết tháng hai vẫn bị lạnh tới cần sử dụng đến áo khoác ngoài và lò sưởi mới có thể chịu đựng được.
Thế nhưng trong những thứ có thể mang vào trường thi lại chỉ có lò sưởi, chứ thí sinh không được phép mặc áo khoác ngoài, nói là để phòng tránh xảy ra vấn đề gian lận.
Nếu như không mặc áo khoác bằng bông hoặc bằng vải lanh thì dù có mặc nhiều lớp y phục đến mấy hiệu quả làm ấm cũng có giới hạn.
"Chỉ cần không gặp phải đợt rét nàng Bân thì vẫn còn khá tốt." Dư Chu nhướn mày, bên trong lời nói mang theo ý đùa giỡn, "Đệ là người hiểu rõ về tố chất thân thể của ta nhất mà, chỉ cần không có tuyết rơi hoặc đắm mình trong tuyết mà chỉ với thời tiết bình thường, lại được phép châm lò sưởi nữa thì có thể hoàn toàn yên tâm là ta sẽ không bị đông lạnh."
Không biết Cẩm Xuyên nghĩ tới chuyện gì, nhướn mi liếc mắt nhìn hắn một cái mà không nói chuyện, thế nhưng hai bên vành tai lại dần dần đỏ ửng.
Sau đó Dư Chu đều bận rộn với việc ôn tập bài học của chính bản thân mình, thời gian hơn hai mươi ngày nháy mắt đã trôi qua.
Ngày mười sáu tháng hai là thời gian thi cử chính thức, bắt đầu từ ngày mười bốn hắn đã đi qua nhờ cậy người Trần gia giúp đỡ trông nom nhà cửa với cho đám gà nuôi phía sau hậu viện ăn, còn bản thân thì mang theo Cẩm Xuyên với Thần Thần cùng nhau đi tới trấn trên.
Tổng cộng kì thi huyện cần phải thi năm đợt liên tiếp, thời gian mỗi đợt thi là một ngày, vậy nên nếu như trong vòng năm ngày liên tiếp không thể gặp mặt lẫn nhau thì không chỉ có Cẩm Xuyên ở nhà sẽ luôn lo lắng nghĩ ngợi cho hắn, mà hắn ở trong trường thi cũng sẽ lo lắng không biết tình huống của Cẩm Xuyên và Thần Thần ở nhà như thế nào.
Vậy nên hai người không bàn mà hợp ý, đều quyết định để Cẩm Xuyên mang theo hài tử lên trấn trên cùng với hắn, mặc dù buổi sáng Dư Chu cần đi thi không có ở phòng thế nhưng tối về cả gia đình vẫn có thể ở cùng với nhau được.
Nguyên bản Dư Chu và Cẩm Xuyên tính thuê trọ tại một trà lâu cách trường thi không xa, sau khi Hạ Vân Kỳ biết liền cật lực đề cử hai người tới Hạ gia ở, cậu ta nói bên trong nhà có phòng trống, mà so với trà lâu còn gần trường thi hơn nhiều, vừa không mất tiền lại còn sạch sẽ thanh tịnh.
Có cần dùng tiền hay không đối với hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên mà nói không phải vấn đề quan trọng, thế nhưng chuyện thanh tịnh lại xác thực nói trúng tử huyệt của hai người bọn họ.
Ban đầu hai người dự tính thuê hai gian phòng, chính là nghĩ buổi tối để Cẩm Xuyên ôm Thần Thần tách ra ngủ với Dư Chu, như vậy thì khi cậu thay tã lót hay bón sữa cho Thần Thần sẽ không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Dư Chu.
Chỉ cần bọn họ có thể làm tới mức hoàn toàn không ảnh hưởng tới Dư Chu thì dù là ở trà lâu hay nhà trọ đều không thành vấn đề, có điều ở những nơi người qua lại đông đúc như thế này tất nhiên sẽ không được thanh tĩnh yên lặng giống như ở trong nhà của chính mình rồi.
Mà con phố nơi mà Hạ gia đang ở phần lớn đều là thư hương thế gia, mỗi khi đến mùa thi cử thì mọi người đều đặc biệt chú ý, tránh ảnh hưởng tới vấn đề nghỉ ngơi của thí sinh dự thi.
Cho nên sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên tỉ mỉ suy nghĩ liền đồng ý với lời mời của Hạ Vân Kỳ, quyết định tới làm phiền Hạ gia vài ngày.
Dư Ôn Lương đến tham gia thi cử với hắn cũng được mời tới Hạ phủ ở cùng, chỉ là không ở trong cùng một viện tử với mấy người Dư Chu mà thôi.
Một nhà ba người Dư Chu được bà nội của Hạ Vân Kỳ sắp xếp cho một viện tử nhỏ có hai gian phòng ngủ.
Tới giữa giờ dần buổi sáng ngày mười sáu thì Dư Chu, Hạ Vân Kỳ và Dư Ôn Lương cùng nhau ăn sáng xong liền vội vàng đi tới trường thi.
Các trưởng bối có mặt trong nhà của Hạ gia đều thức dậy tiễn mấy người họ ra tới cổng nhà, Cẩm Xuyên cũng ôm theo Tiểu Thần Thần còn đang thổi bong bóng ngủ tới ngon lành tới tiễn Dư Chu đi thi.
Dư Chu niết nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ tới đỏ bừng của nhi tử nhà mình, dặn dò Cẩm Xuyên:
"Đệ ẵm Thần Thần về phòng ngủ thêm trong chốc lát đi, buổi tối là ta lại trở về rồi."
"Được." Cẩm Xuyên nói lời đáp ứng nhưng trong lòng lại hiểu rõ chút nữa dù cậu có mang Thần Thần về nằm thêm một lúc thì chắc hẳn cũng sẽ không ngủ được.
Ở trước mặt nhiều trưởng bối của Hạ gia như thế này Dư Chu cũng không nói thêm được gì nhiều, chỉ mượn vào tư thế ôm lấy Thần Thần mà ôm nhẹ Cẩm Xuyên một cái rồi mới lên xe ngựa rời đi.
Tiếng lộc cộc của xe ngựa đi trên đường bị phóng to lên vô số lần trong đêm đen yên tĩnh, Dư Chu, Hạ Vân Kỳ cùng với Dư Ôn Lương ngồi yên trong xe ngựa không nói lời nào, đều mang dáng vẻ mơ màng buồn ngủ.
Giờ này xác thực là còn quá sớm, dù có sắp phải đối mặt với thi cử thì ba người cũng không vực dậy nổi tinh thần để mà lo lắng hồi hộp.
Thế nhưng cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ tiếp.
Ước chừng khoảng thời gian một nén nhan thì xe ngựa cũng tới được trường thi thuộc góc phía đông nam của thị trấn.
Ba người Dư Chu xuống xe mang theo giỏ đồ của chính mình đi đến trước cổng rồng của đại viện xếp hàng chờ gọi tên.
Cả một cái sân rộng như vậy đã bị những thư sinh tới thi cử với người đi cùng đứng đầy hết nửa già khoảng sân, ánh nến mờ ảo từ chiếc đèn lồng treo trên cao chiếu xuống, chiếu vào những người đứng đây khiến mặt đất tràn đầy bóng người chồng chất lên nhau.
Ba người Dư Chu lựa chọn một khu vực chắn gió đứng đợi, đến khi canh giờ vừa tới liền cởi áo khoác trên người đưa cho Tiểu Trúc đi cùng, ba người mặc lớp áo mỏng theo đúng quy định tiến vào trường thi, xếp hàng chờ đợi lần xét người đầu tiên.