Lúc tiến vào sẽ xếp hàng theo số người, mỗi một hàng xếp năm mươi người, đợi lúc huyện quan gọi tới tên ai thì thí sinh đó liền có thể mang theo giỏ đồ tiến vào trường thi.
Người đầu tiên tiến vào trường thi trong số ba người Dư Chu chính là Dư Ôn Lương, lúc xếp hàng thì cậu ta xếp phía trước của Dư Chu và Hạ Vân Kỳ, lúc được gọi tên còn theo thói quen quay đầu về phía sau nhìn Dư Chu một cái, Dư Chu cũng phối hợp gật đầu với cậu, Dư Ôn Lương liền xách theo giỏ đồ của mình vào trường thi.
Sau khi Dư Ôn Lương tiến vào thì người nối tiếp chính là Hạ Vân Kỳ.
Dư Chu là người cuối cùng tiến vào, lúc hắn tiến vào thì bên ngoài sân đã không còn lại bao nhiêu người nữa.
Thế nhưng không khí vẫn căng thẳng và nặng nề như cũ, trừ tiếng gọi tên của huyện quan ra thì không có thêm bất cứ tiếng nói nào khác, ngay cả khi cần thực hiện những động tác cần thiết nhất thì mọi người cũng đều cố gắng không tao ra âm thanh quá lớn.
Dưới bầu không khí căng thẳng như vậy Dư Chu cũng ý thức được mà giảm nhẹ tiếng bước chân của mình.
Sau khi bước qua cánh cổng rồng cao lớn thì cảnh tượng bên trong liền có thể bao quát được hết tất cả.
Bên trong viện được dựng lên vài hàng đèn giấy, chiếu cho chiếc sân lớn bên trong nội viện sáng rõ như ban ngày, nhằm thuận tiện cho người khám xét có thể kiểm tra toàn thân của thí sinh dự thi.
Dư Chu đi tới đứng bên cạnh người khám xét, đưa giỏ đồ trong tay qua cho đối phương kiểm tra từng thứ một, sau đó lại tháo thắt lưng cởi áo ngoài ra theo lời của người khám xét, rồi mới bị kiểm tra khắp người.
Sau khi khám xét xong thì hắn bước qua đứng cùng những thi sinh đang đứng trong khu vực đứng chờ, đợi tất cả thí sinh tham gia đều tiến vào trường thi rồi mới đồng loạt hành lễ chào quan khảo thí.
Lúc này những tú tài kí giấy đề cử cũng đã tiến vào trường thi bằng lối đi khác, có quan viên đừng ở giữa cửa lớn của đại sảnh đọc giấy gọi tên, mỗi một thí sinh được gọi tên để tiến vào đại sảnh tiếp nhận đề thi đều phải được tú tài đề cử xác nhận là đúng người mà bản thân đã đảm bảo mới có thể tiến vào.
Trước đây dù Dư Chu có tham gia thi đại học cũng chưa bao giờ phải trải qua sự kiểm tra khắt khe và phức tạp trước khi tiến vào phòng thi kiểu này.
Đợi đến khi hắn dựa theo số thứ tự trên đề thi ngồi vào vị trí dự thi của chính mình thì phía đông bầu trời đã bắt đầu lộ ra một vùng trắng sáng.
Dư Chu dựa theo thói quen tham gia thi cử mười mấy năm qua của mình, việc làm đầu tiên là điền tên cùng các thông tin tương ứng vào trong đề thi, sau đó mới bắt đầu đọc đề.
Đợt thi trong ngày đầu tiên được coi là kì thi chính, chỉ thi hai bài văn liên quan tới Tứ thư cùng với một bài thơ, đề mục khá là đơn giản, nghe nói chấm điểm thông qua cũng sẽ được thả lỏng hơn nhiều, thường thì những người có văn thơ thông thuận, mượt mà đều có thể thông qua.
Có điều dù có là như vậy thì Dư Chu vẫn nghiêm túc làm bài như cũ.
Thời gian giải đáp đề là một ngày, sau khi Dư Chu đọc đề xong cũng không viết đáp án lên trên giấy luôn mà lấy giấy nháp ra viết đáp án lên giấy nháp trước, sau khi viết lời giải đáp xong lại kiểm tra sửa chữa thêm một lần nữa rồi mới chép lại vào trong giấy thi.
Những lúc nghiêm túc giải đáp đề thì thời gian trôi qua thực là rất nhanh, đợi Dư Chu hồi thần thì đã là lúc mặt trời chếch bóng, hắn vội vàng ăn chút đồ rồi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới kiểm tra lại những thứ đã viết lên giấy nháp hai lần rồi mới chép lại vào giấy thi.
Chép xong thì thời gian vẫn còn sớm nên Dư Chu thả lỏng tâm hồn ngồi đơ người ở đó, không để ý bài thi đã giải đáp xong của mình thêm nữa. Bởi vì sau khi đã trả lời lên giấy thi trong kì khoa cử thì dù có muốn sửa chữa cũng không thể gạch đi viết lại được nữa, giấy thi lại chỉ có một tờ. Đã viết xong rồi thì thà rằng không kiểm tra lại nữa, tránh cho phát hiện ra chỗ chưa hoàn mỹ mà không sửa được lại làm ảnh hưởng tới tâm trạng thi của những đợt tiếp theo.
Bầu trời dần tối đen, các thi sinh cũng bắt đầu giao nộp bài thi, bởi vì trường thi không châm nến đốt đèn nên cho dù có những thí sinh vẫn chưa đáp xong cũng không còn cách nào viết tiếp nữa.
Lúc tiến vào phòng thi Dư Chu xếp hàng ở gần cuối, lúc giao nộp bài thi đi về lại nằm trong nhóm người đầu tiên.
Sau khi hắn đi ra bên ngoài, việc đầu tiên làm là tìm Tiểu Trúc đang đứng bên chỗ xe ngựa đứng chờ.
Tiểu Trúc vừa nhìn thấy hắn cũng vội vàng vén mở rèm xe ngựa nói:
"Dư công tử mau tiến vào bên trong xe ngựa nghỉ ngơi đi ạ, bên trong có sẵn nước trà nóng với điểm tâm, áo khoác ngoài lệnh phu lang chuẩn bị cho ngài cũng được đặt ở bên trong rồi đấy ạ."
Dư Chu xua xua tay nói: "Ta tự mình làm là được rồi, ngươi đứng bên ngoài chú ý phía cổng chính bên kia, đừng để công tử nhà ngươi với Dư Ôn Lương không tìm được qua đây."
"Vâng ạ." Tiểu Trúc gật đầu đồng ý, xoay người đứng phía trước xe ngựa, tiếp tục kiễng chân ngó nhìn vào bên trong.
Dư Chu vừa ngồi xuống liền tìm lấy áo khoác ngoài của mình bọc lên người.
Ngồi bên trong lều thi cả một ngày trời không được đứng lên đi lại, trên người lại chỉ mặc một bộ y phục mỏng làm chân tay hắn cũng không khỏi bị đông tới lạnh buốt.
Quấn áo khoác ngoài quanh người lại rót cho mình một tách trà nóng thì Dư Chu mới cảm thấy cơ thể dần ấm áp trở lại.
Lúc này hắn mới ngửi thấy được bên trong xe ngựa có mùi hương lành lạnh mát rượi thoảng qua. Không nồng đậm rõ ràng nhưng lại khiến hắn cảm thấy tinh thần căng chặt cả một ngày hôm nay được thả lỏng hơn nhiều.
Đúng lúc Dư Chu đang tỉ mỉ xem xét và tò mò xem mùi hương này tỏa ra từ nơi nào bên trong xe ngựa thì nghe thấy Tiểu Trúc bên ngoài xe ngựa hét lớn:
"Thiếu gia ơi, chúng ta ở bên này nè."
Ba người tham gia thi cử lần này trong số bọn họ chỉ có tố chất cơ thể của Hạ Vân Kỳ là kém nhất, Dư Chu nghe nói cậu ta đã từ bên trong trường thi đi ra liền vội vàng vén rèm lên, muốn nhìn xem tình huống của cậu ta hiện tại như thế nào rồi.
Khá tốt, nhìn qua cũng chỉ có chút mệt mỏi mà thôi.
Dư Chu đợi cậu ta đi tới vị trí cách xe ngựa vài bước liền vớt chiếc áo khoác ngoài mà buổi sách Hạ Vân Kỳ khoác tới đây ném qua cho Tiểu Trúc.
Sau khi Tiểu Trúc đón lấy liền nhanh chóng tiến tới trùm lên trên người của Hạ Vân Kỳ.
Dư Chu ngồi trong xe cũng rót sẵn trà nóng đợi Hạ Vân Kỳ lên xe liền có thể dùng để làm ấm tay.
Hạ Vân Kỳ thấy được phản ứng của hai người họ thì kéo kín áo khoác trên người xong liền bật cười nói:
"Ta chỉ hơi mệt một chút thôi, các ngươi không cần phải lo lắng tới vậy."
"Nào có lo lắng gì chứ," Dư Chu cười nói, "Chỉ không muốn để bị đông lạnh mà thôi, lúc ta đi ra ngoài này cũng vội vàng trùm áo khác lên người đấy."
Nói xong hắn lại chỉ vào tách trà đã vơi đi không ít của mình nói, "Ngay cả nước trà nóng ta cũng uống được vài ngụm rồi."
Lúc này Hạ Vân Kỳ mới không nói thêm gì nữa, thả lỏng người một chút mới trèo lên trên xe ngựa ngồi xuống đối diện với Dư Chu.
Bởi vì đã ngồi nguyên một ngày trong trường thi nên sau khi ngồi lên xe cậu ta thấy Dư Chu ngả người nửa nằm bò trên vị trí ngồi của mình thì cũng hiếm có được một lần thả lỏng tư thế ngồi theo, tựa hẳn nửa người trên lên trên thành xe, đôi chân dài cũng được tùy ý thả lỏng tại chỗ.
Lúc Dư Ôn Lương chạy tới chuẩn bị trèo lên xe thì thấy được hai vị huynh trưởng dùng tư thế cực kỳ tùy ý, thậm chí có thể nói là không chút hình tượng nằm dài trong xe ngựa.
Dù cho cậu nhóc có thành thục trầm ổn hơn nhiều so với những thiếu niên bằng tuổi trong thôn, thế nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn không khỏi hơi ngẩn người một chút mới bắt đầu chậm rãi trèo lên xe, lại tìm một góc gần cửa ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở đó.
Hạ Vân Kỳ rót trà cho cậu, còn Dư Chu thì đưa áo khoác ngoài qua.
Dư Ôn Lương đón lấy xong cũng nhanh chóng mặc nghiêm chỉnh lên người rồi mới nói lời cảm tạ.
Dư Chu đợi cậu nhóc bình ổn lại trạng thái cơ thể một lúc mới hỏi:
"Vừa nãy chạy vội qua đây như vậy là vì đã xảy ra chuyện gì à? "
Mặc dù hắn và Hạ Vân Kỳ cũng vội vã trở về xe ngựa nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa đến mức phải chạy trở lại giống như Dư Ôn Lương vừa rồi. Có thể nói thí sinh trong trường thi đặc biệt nhiều mà cũng không có ai giống với dáng vẻ vừa nãy của Dư Ôn Lương cả.
Hành động cũng đã làm xong thế nhưng đến khi bị Dư Chu hỏi thì Dư Ôn Lương vẫn không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, lí nhí nói,
"Ta muốn hỏi hai vị huynh trưởng xem có còn dư chút đồ ăn nào không."
Không biết là trùng hợp hay do cậu nhóc thực sự đã rất đói mà vừa nói dứt lời thì cái bụng của cậu nhóc cực kì phối hợp ùng ục kêu vang.
Dư Chu và Hạ Vân Kỳ liếc nhìn nhau một cái, đầu tiên cả hai đều ngẩn người mất một lúc.
Hạ Vân Kỳ tỉnh táo lại đầu tiên, mỉm cười đẩy phần điểm tâm Tiểu Trúc đưa qua đến trước mặt Dư Ôn Lương,
"Ăn tạm chút đồ lót dạ trước đã, trở về tổ mẫu ta khẳng định đã để đầu bếp làm xong phần thức ăn dễ tiêu hoá cho chúng ta rồi, đợi trở về lại ăn thêm sau."
Hẳn là Dư Ôn Lương đang thực sự rất đói nên cũng không khách sáo với Hạ Vân Kỳ, sau khi nói lời cảm ơn mới ăn vài khối điểm tâm liên tiếp.
Dư Chu nhìn động tác ăn uống từng miếng lớn của Dư Ôn Lương khó có được một lần hoài nghi liệu có phải bản thân đã qua hết cái thời tinh lực sung mãn rồi hay không.
Đến khi thấy Dư Ôn Lương nhanh chóng ăn xong mấy khối điểm tâm liền trực tiếp ngả người ra thành xe ngủ ngon lành thì hắn mới lấy lại được tự tin của chính mình.
Lúc xe ngựa chạy tới trước cổng lớn Hạ gia thì Hạ thái thái đã mang theo một nhóm người đông đúc đứng trước cổng lớn chờ đợi mấy người họ.
Ba người vừa bước xuống khỏi xe ngựa thì Hạ thái thái đã vội vàng tiến lên kéo lấy Hạ Vân Kỳ hỏi xem có phải rất mệt hay không.
Mẫu thân của Hạ Vân Kỳ đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt nhi tử nhà mình một cái rồi mới xoay qua thăm hỏi người mới chợp mắt được một giấc ngắn là Dư Ôn Lương.
Cẩm Xuyên cũng ôm Tiểu Thần Thần tiến tới đón người, thế nhưng bởi vì có người ngoài ở đây nên cậu dừng lại tại vị trí cách Dư Chu một bước chân chứ không tiến sát gần tới.
Dư Chu sẽ không băn khoăn kiêng dè nhiều như vậy, bước lên phía trước đem cả lớn cả nhỏ ôm vào trong ngực, ôm trong chốc lát mới vươn tay đón lấy Tiểu Thần Thần.
Thế nhưng Cẩm Xuyên lại không chịu buông tay,
"Phu quân vất vả cả ngày hôm nay rồi, cứ để ta ôm Thần Thần đi."
"Có vất vả hơn nữa thì vẫn đủ sức để ẵm bé con." Dư Chu cũng kiên quyết với ý định của chính mình.
Sau đó liền ôm con đi thẳng về phía sương phòng, đợi đến khi Hạ thái thái cho người bên nhà bếp mang đồ ăn tới mới đưa Tiểu Thần Thần qua cho Cẩm Xuyên bế.
Bữa tối Hạ gia chuẩn bị riêng cho ba người bọn họ vừa ngon miệng lại vừa dễ tiêu hoá, ăn tối xong ba người Dư Chu, Hạ Vân Kỳ và Dư Ôn Lương cũng không giao lưu thảo luận về vấn đề thi cử ngày hôm nay nữa mà chỉ ngồi nghỉ ngơi một chút cho tiêu cơm, sau đó thì ai về chỗ ở của người nấy.
Căn viện tử nhỏ mà một nhà ba người Dư Chu ở nằm sát bên cạnh viện tử của Hạ Vân Kỳ, còn Dư Ôn Lương thì ở tại bên trong viện tử của Hạ Vân Kỳ cho nên trên đường đi trở về ba người lại nói chuyện phiếm thêm một lúc rồi mới chia tay.
Trở lại nơi ở của chính mình thì trong viện tử chỉ có ba người nhà Dư Chu mà thôi, sau khi hai người tắm rửa xong thì vừa vặn tới giờ đi ngủ của Thần Thần nên Dư Chu ôm lấy nhi tử nhà mình nằm ở trên giường dỗ ngủ.
Cẩm Xuyên biết nhi tử nhà mình vẫn luôn rất ngoan, buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ không khóc không náo loạn, chỉ cần có người dỗ dành một chút là sẽ ngủ nên cậu không ngăn Dư Chu lại mà tự mình rời đi sắp xếp lại những thứ bên trong giỏ mang đồ đi dự thi của Dư Chu một lượt.
Những thứ trường thi cho phép mang vào rất ít cho nên nhiều nhất cũng chỉ cần dùng hết thời gian một chén trà là cậu đã sắp xếp xong rồi.
Sau khi thêm mới cho những thứ ngày hôm nay dùng hết khá nhiều trong giỏ đồ xong cậu lại cầm chiếc áo khoác Dư Chu sử dụng ngày hôm nay đi, thay vào đó bằng một chiếc áo khác.
Chiếc áo khoác ngày hôm nay cậu chuẩn bị cho Dư Chu khoác đi thi từng được dùng huân hương an thần xông qua một lúc, đợi Dư Chu từ trong trường thi đi ra dùng nó khoác lên trên người thì có thể thả lỏng tinh thần. Thế nhưng nếu dùng cho buổi thi ngày mai thì lại không thích hợp nữa.
Lúc Cẩm Xuyên làm xong tất cả đi trở lại bên mép giường liền thấy được vị phu quân dự tính dỗ nhi tử đi ngủ của nhà mình đã tự dỗ bản thân ngủ ngon lành mất rồi, thậm chí còn phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ chưa từng có.
Mà nhi tử đáng lẽ nên được dỗ ngủ thì đang nằm đó mở đôi mắt to tròn nhìn chỗ này một chốc, ngắm chỗ kia một lát, nhìn qua còn có tinh thần hơn cả trước khi được dỗ.
Cẩm Xuyên không khỏi cười thầm một lúc mới bước tới đắp chăn cho phu quân nhà mình, sau đó lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường vỗ mông dỗ nhi tử đi ngủ.
Lần này Thần Thần chìm vào giấc ngủ đặc biệt nhanh.
Cẩm Xuyên ngồi yên tại chỗ đợi trong chốc lát, xác nhận nhi tử đã thật sự ngủ say mới cúi người ẵm bé con lên đi tới căn phòng cách vách.
Lại tiếp tục thi trong bốn ngày liên tiếp thì kì thi huyện lần này mới thật sự kết thúc.
Lúc các thí sinh đang bận rộn thi đợt thứ hai thì thành tích của đợt một cũng đã được công bố, có điều chỉ công bố vị trí ngồi của năm mươi người đứng đầu chứ không công bố danh tính người thông qua.
Tựa như tất cả người Hạ gia đều không quá quan tâm tới vấn đề thành tích cho lắm, mỗi ngày ngoại trừ việc thức dậy sớm tiễn Hạ Vân Kỳ đi thi, buổi tối lại đứng đợi cậu ta quay trở về ra thì chính là đang thảo luận xem nên làm món gì cho ba thí sinh tham gia thi cử bồi bổ sức khỏe.
Cẩm Xuyên cũng bị mấy người họ ảnh hưởng, cậu lại nghĩ tới dù cho có biết được xếp hạng lần trước thì những đợt thi phía sau chẳng phải vẫn cần đi thi như thường sao, không chừng còn làm ảnh hưởng tới tâm trạng thi lần sau ấy chứ. Vậy nên cậu cũng quyết định không đi xem nữa.
Vậy nên tới tận trước khi thành tích đợt thi cuối cùng được công bố thì ba người Dư Chu đều không hề hay biết xếp hạng của mình trong những đợt thi trước như thế nào.