Thi huyện bắt đầu báo danh từ ngày mười tám tháng riêng, nên từ ngày mười sáu thì Dư Chu đã chuẩn bị xong những đồ vật cần sử dụng trong ngày báo danh.
Đến ngày mười tám hắn thức dậy từ sớm, sau đó đi tới phía sau hậu viện vắt sữa dê cho hài tử uống, lại thay tã bao cùng tã lót sạch sẽ cho nhi tử nhà mình xong rồi mới tự mình đi tắm rửa thay y phục.
Vốn Cẩm Xuyên còn không muốn để hắn làm mấy việc này, khổ nỗi bắt đầu từ tháng cữ Dư Chu vì muốn cậu có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn liền ôm đồm hết mấy chuyện chăm sóc cho hài tử rồi.
Sau một tháng rèn luyện, đợi tới khi thân thể cậu khỏe mạnh trở lại thì Dư Chu cũng đã thuần thục hết với tất cả những công việc cần làm khi chăm sóc hài tử, ngay cả Trần đại nương sau khi nhìn thấy cũng đều phải khen một tiếng 'hoàn mỹ'.
Dư Chu đã tập thành thói quen rồi nên trừ khi bản thân hắn không có thời gian nếu không thì cũng không cần thiết để Cẩm Xuyên làm những việc này nữa.
Lại nói nhi tử nhà hắn vừa thơm vừa mềm, ôm nhiều một chút nói không chừng còn có thể tăng thêm được chút vận may ấy chứ.
Lúc Cẩm Xuyên bưng bữa sáng từ trong nhà bếp đi ra liền thấy phu quân nhà mình mặc bộ y phục đã được giặt giũ sạch sẽ lên người, trên tóc vẫn còn vệt nước đọng lại do chưa được lau khô, dáng vẻ ăn mặc nghiêm trang thoả đáng chỉ cần mang đồ theo nữa là lập tức có thể xuất phát đi báo danh.
Kết quả việc làm lại không có gì khác biệt so với mọi ngày, còn đang ngồi xổm bên cạnh giường nhỏ của Thần Thần cầm trống bỏi trêu đùa hài tử đang nằm thổi bong bóng nhà mình.
Cẩm Xuyên lắc đầu bất lực, cậu đặt đồ ăn sáng lên trên bàn sau đó mới đi tới đứng bên cạnh phụ tử hai người, đoạt lấy chiếc trống bỏi trong tay Dư Chu nói:
"Huynh đã tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi còn ngồi đây trêu đùa bé con làm gì, chút nữa lại bị dính mùi tiếp bây giờ."
Dư Chu đứng dậy theo ý của Cẩm Xuyên nhưng lại không đồng ý với cách nói của cậu,
"Hài tử sạch sẽ thơm tho, nào có mùi gì cơ chứ?"
"Mùi sữa." Cẩm Xuyên không buồn ngẩng đầu nhìn qua, vươn tay đưa đôi đũa qua cho hắn ý bảo huynh mau đi ăn cơm sáng giùm đi.
Dư Chu gẩy gẩy mì bên trong bát đem phần mì bị đống thịt lợn che lấp kéo hết ra ngoài, có chút bất đắc dĩ nói:
"Đệ còn thật sự nấu mì chân giò đấy hả?"
"Mọi người đều nói phải ăn chân giò mới may mắn." Cẩm Xuyên nói, " Với lại mấy ngày trước ta có hỏi sư nương của huynh rồi, bà nói lần Văn tiên sinh đi thi huyện cũng là ăn mì chân giò đó."
Dư Chu:...
Nếu như mọi người đều cho rằng nên như vậy thì hắn cũng chỉ đành ăn theo thôi, dù sao thì món mì chân giò mà Cẩm Xuyên làm cũng rất thơm ngon, chân giò từ đêm hôm qua đã được hầm thật lâu nên không hề bị ngấy mỡ.
Ăn sáng xong Dư Chu chuẩn bị thật tốt những thứ cần mang theo ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên chạy qua thơm một cái thật vang lên trên trán phu lang cùng với hài tử nhà mình rồi mới xuất phát.
Thi đồng sinh cần được bốn người dân trong thôn và một tú tài đề cử, tú tài thì không cần nói cũng chỉ có thể là Văn tiên sinh mà thôi.
Bốn người dân trong thôn cũng được Dư Chu chọn và bàn bạc với họ từ lâu, hôm nay đều cần phải cùng hắn đi tới khu vực báo danh.
Bốn người họ chính là lý chính, Trần thúc, Khánh thúc cùng với cha của Nhị cẩu tử.
Nghe thấy tiếng đóng mở cổng từ bên nhà hắn truyền tới thì Trần thúc cũng bước ra từ cánh cổng nhà cách vách, trên người mặc bộ y phục mới, mỉm cười nhìn Dư Chu nói:
"Đi thôi."
Lúc hai người cùng nhau đi tới đầu thôn đã thấy Văn tiên sinh, Dư Ôn Lương cùng với những người tới giúp đỡ kí giấy đảm bảo giúp hai người bọn hắn đang đi tới từ một con đường khác, sau khi hợp lại với nhóm Dư Chu xong liền cùng nhau khí thế bừng bừng đi lên trên trấn.
Đặc biệt là lý chính, dáng vẻ ông vừa nghiêm túc lại vừa vui mừng khôn xiết.
Lần này thôn bọn họ có hai người tham gia thi huyện, mà nghe Văn tiên sinh nói nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì với trình độ học vấn của Dư Chu và Dư Ôn Lương chắc hẳn đều có thể thi đỗ được.
Sau kì thi huyện chính là thi phủ, tiếp đó là thi viện, tổ tiên bên trên phù hộ, nếu như hết thảy đều thuận lợi thì qua hai năm nữa trong thôn họ lại có thêm được hai vị tú tài rồi, đây chính là chuyện thực đáng để tự hào.
Lúc tới trấn trên mọi người đi thẳng tới vị trí đã hẹn từ trước với nhóm người của Hạ Vân Kỳ rồi mới cùng nhau đi tới lễ phòng báo danh.
Hôm nay là ngày báo danh đầu tiên, nha môn sẽ còn công bố thời gian bắt đầu thì cử nữa cho nên thư sinh lựa chọn tới báo danh trong ngày hôm nay giống mấy người họ đặc biệt nhiều, may mắn kinh nghiệm của huyện nha cũng đủ phong phú, sắp xếp số lượng nhân thủ đến duy trì trật tự cùng với trình tự đầy đủ cho nên người nhiều nhưng cũng không bị loạn.
Mấy người Dư Chu xếp hàng suốt một buổi sáng mới đến lượt họ vào báo danh.
Đăng kí thi huyện cực kì nghiêm khắc và cẩn thận, không chỉ ghi chép lại họ tên, tuổi tác, quê quán cùng với dung mạo và dáng người, đặc điểm nhận dạng mà ngay cả lý lịch sinh tử ba đời của thí sinh tham gia thi cử cũng đều phải ghi lại rõ ràng.
Nhà Dư Chu phụ mẫu đều mất sớm, càng không cần phải nói tới tổ phụ tổ mẫu hay tằng phụ tằng mẫu, cho nên lúc ghi chép còn xong nhanh hơn của Dư Ôn Lương và Hạ Vân Kỳ khá nhiều.
Điền xong phần của chính mình lại qua giúp đỡ các thúc bá tới hỗ trợ làm đảm bảo ấn vân tay. Xong xuôi đâu đấy Dư Chu liền đứng qua một bên chờ đợi hai người Ôn Dư Lương và Hạ Vân Kỳ điền xong, ba người trao đổi ánh mắt một cái liền cầm tờ đơn cam kết lẫn nhau lên kí tên mình vào đó.
Đợi làm xong hết những bước này thì đã gần tới buổi chiều.
Sau khi chen ra khỏi đám đông thì Hạ Vân Kỳ ngượng ngùng cáo lỗi với Dư Chu:
"Dư huynh, hôm nay bên Châu gia có việc nên bây giờ ta cần qua đó một chuyến, trưa nay không thể chiêu đãi mọi người được rồi."
Mặc dù Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh vẫn chưa thực sự thành thân, thế nhưng ngày thành thân đã được quyết định xong, chính là sau khi kết thúc thi huyện, mà từ khi xác định được lòng mình mặc dù Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh không thường gặp mặt nhưng tình cảm lại ngày càng mặn nồng.
Dư Chu thấy cậu ta nói như vậy liền biết nhất định là có chuyện quan trọng cần xử lý. Vả lại người cùng tới thị trấn ngày hôm nay nhiều như vậy hắn cũng không thể nào để Hạ Vân Kỳ tiếp đãi hộ được, vì vậy liền nói:
"Hiền đệ cứ bận rộn trước đi, qua vài ngày nữa ta lên trấn lại tìm ngươi nói chuyện sau."
"Được." Hạ Vân Kỳ gật đầu mang theo Tiểu Trúc rời đi, nhìn phương hướng rời đi liền có thể đoán được là muốn tới nhà họ Châu ở phố Đa Bảo chứ không phải trở về nhà của bản thân.
Thấy cậu ta đã đi xa Dư Chu mới xoay người nói với Văn tiên sinh cùng với vài vị thôn dân ở đây,
"Thời gian cũng đã không còn sớm nữa, bằng không để học sinh làm chủ mời tiên sinh cùng với các vị thúc bá cùng đi ăn một bữa rồi hẵng quay trở về."
Văn tiên sinh là thầy dạy học của hắn nên tất nhiên là hiểu rõ việc mời mấy người họ ăn một bữa trên trấn đối với Dư Chu không tính là điều khó khăn gì, vả lại bây giờ đúng thực là đã không còn sớm nữa, mọi người đi cả quãng đường xa như vậy lên trên trấn cũng chỉ vì giúp đỡ Dư Chu và Dư Ôn Lương làm đảm bảo, để cảm tạ sự giúp đỡ mà mời mọi người ăn một bữa cơm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vậy nên ông xoay qua phía lý chính hỏi:
"Buổi trưa mọi người đều rảnh hết chứ?"
"Đều rảnh cả." Mấy người lý chính cũng không khách sáo với họ.
Dư Chu không đắn đo lựa chọn nhiều, trực tiếp dẫn mọi người tới tửu lâu lớn nhất trên trấn.
Tửu lâu này cách lễ phòng không xa, hoả kế thấy Dư Chu và hai ông cháu nhà Văn tiên sinh đều ăn mặc theo phong cách thư sinh đọc sách, bên cạnh còn dẫn theo vài người thôn dân nữa liền biết họ là nhóm người tới báo danh thi huyện trong ngày hôm nay, vội vàng nở nụ cười thật tươi chạy ra tiếp đón,
"Mời các vị vào trong này ạ."
Nhóm họ người tới rất đông, nếu muốn ngồi cùng một bàn sẽ phải ngồi dồn lại mới có thể ngồi hết được. Mà trừ Văn tiên sinh với lý chính ra thì người có điều kiện khá tốt như Trần thúc và Khánh thúc cũng bởi vì chưa từng đi tới những tửu lâu như thế này mà có chút dè dặt.
Dư Chu trực tiếp chọn một gian phòng riêng.
Kết quả vừa mới tiến vào không gian độc lập thì vẻ mặt của mọi người liền thả lỏng thêm không ít.
Lúc gọi món Dư Chu hỏi mọi người trước xem có món nào muốn ăn hay không, trừ Văn tiên sinh chọn một đĩa thịt vịt còn lý chính chọn món chân giò lợn ra thì những người khác đều nói Dư Chu tự mình làm chủ là được rồi.
Dư Chu nhanh chóng gọi xong một bàn thức ăn, quay đầu liền thấy vẻ mặt của Dư Ôn Lương ngồi bên cạnh Văn tiên sinh dường như có điều muốn nói.
Hắn nghĩ rằng Dư Ôn Lương có món gì muốn ăn mà không dám mở miệng nói ra nên ghé đầu qua hỏi:
"Có thứ gì muốn gọi thêm nữa không? Ta bảo hỏa kế đi thêm món."
"Không có." Dư Ôn Lương lắc lắc đầu, vẻ mặt nhăn nhó nói,
"Vừa nãy... lý chính gọi món chân giò lợn."
"Chân giò lợn thì làm sao?" Lý chính có chút khó hiểu hỏi, vừa rồi lúc ở dưới lầu ông đã cố ý xem qua giá cả mấy món trong tửu lâu, mặc dù chân giò lợn cũng không tính là rẻ nhưng so với số món mà Dư Chu gọi vừa nãy thì cũng không được tính là đắt đỏ gì,
"Ta nghe người ta nói ăn chân giò lợn có thể đề danh bảng vàng cho nên chút nữa ngươi và Dư Chu phải ăn nhiều một chút."
Những người đến kí giấy đảm bảo khác cho hai người cũng lần lượt phụ họa theo, thậm chí còn nói mấy người bọn họ sẽ không ăn món này mà đều để dành cho Dư Chu và Dư Ôn Lương chia nhau ăn hết.
Dư Chu nhìn vẻ mặt câm nín như ăn phải hoàng liên đắng ngắt của Dư Ôn Lương rốt cuộc cũng hiểu được vì sao vừa rồi cậu ta lại như vậy.
Ngay cả với hắn mà nói, buổi sáng vừa mới ăn xong món mì nấu chân giò giờ lại bảo hắn ăn thêm nửa cái chân lợn do tửu lâu làm ra nữa thì nói không chừng sẽ bị ngấy đến nôn ra mất.
Mà Dư Ôn Lương chắc cũng sẽ như vậy, chỉ là cậu nhóc còn nhỏ tuổi nên không khống chế tốt được biểu cảm trên mặt mình như Dư Chu, mọi người vừa nói xong thì cậu nhóc liền tưởng là thật.
Khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại nói: "Buổi sáng bà nội mới bắt ta ăn một bát lớn thịt chân giò xong, bây giờ khẳng định không ăn thêm nổi nữa, vẫn là các vị thúc bá cùng ăn đi thôi."
Có người không khỏi lắc đầu cười nói: "Nam tử hán đại trượng phu, bất quá chỉ là một cái chân giò mà thôi, sao có thể nói là ăn không nổi được chứ, nhớ hồi ta cùng với Khánh thúc của các ngươi thời còn trẻ nguyên một nồi thịt lợn kho đều có thể ăn sạch cả nước lẫn cái đấy."
Dư Ôn Lương:...
Vốn Dư Chu cũng không muốn chia nhau ăn món này cùng với Dư Ôn Lương, có điều sau khi thấy Dư Ôn Lương bắt đầu phản kháng nên cũng muốn xem kết quả phản kháng của cậu nhóc như thế nào rồi mới đưa ra quyết định.
Cuối cùng vẫn cần tới hắn tự mình ra tay.
Hắn mỉm cười một chút làm dáng vẻ muốn đứng ra hòa giải nói: "Ăn chân giò chẳng qua cũng chỉ là lấy cái ngụ ý tốt đẹp trong đó mà thôi, buổi sáng ta với Dư Ôn Lương từng ăn là được rồi, bữa trưa hôm nay thì mọi người cũng không cần phải cố ý để lại cho hai người chúng ta làm gì. Nghe nói tửu lâu này làm đồ ăn khá là ngon, cứ để đấy cho tất cả mọi người cùng nếm thử mới đúng."
Đây là tửu lâu tốt nhất trên trấn nên tốc độ lên món cũng không có gì cần để nói, mọi người mới nói chuyện được một lát thì các hỏa kế đã lục tục bưng đồ ăn lên.
Tiếp đó thì sự chú ý của mọi người đều bị đống đồ ăn trên bàn thu hút đi mất, không còn ai nhắc tới chuyện để Dư Chu và Dư Ôn Lương tự mình ăn hết bát chân giò lợn kia nữa.
Dư Chu nhân lúc không có người nào nhìn về phía hai người họ liền lén lút nháy mắt với Dư Ôn Lương một cái, nhỏ giọng nói:
"Nhìn mà học hỏi biết chưa?"
Mặc dù bữa trưa hôm nay Dư Chu không dặn tiểu nhị mang rượu lên nhưng bởi vì đồ vừa nhiều vừa ngon, mọi người trong bàn ăn tới vui vẻ tận hứng.
Ăn cơm xong mọi người ngồi uống thêm chén trà nói chuyện phiếm một chút liền có người nói cần phải nhanh về nhà làm việc.
Dư Chu liền đi xuống dưới lầu thanh toán còn những người khác thì đi ra bên ngoài đợi hắn.
Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương đi chậm lại tụt về phía sau cùng với Dư Chu.
Dư Chu thấy không có người khác ở đây liền nói: "Đợi đến mấy ngày tham gia thi cử thì tiên sinh cũng nên nói với sư nương một tiếng, nếu như Dư Ôn Lương không muốn ăn thứ gì thì tốt nhất là không nên bắt ép cậu ta ăn cho bằng được làm gì, tránh cho đến lúc vào trường thi lại bị ngấy ngán buồn nôn hoặc là bị đau bụng, ngược lại còn dễ ảnh hưởng tới phát huy trong kì thi nữa."
"Ta biết rồi," Văn tiên sinh gật đầu nói, "Hôm nay chẳng qua chỉ là đi tới báo danh mà thôi, bà nội nhà nó muốn làm cho nó ăn nên ta cũng không có ngăn cản."
Dư Chu dùng ánh mắt đồng tình liếc nhìn Dư Ôn Lương một cái.
Sau khi trưởng quầy tính hóa đơn xong hắn liền lấy túi tiền ra trả tiền, một lượng bạc vụn đưa ra chỉ được trả lại vài chục văn tiền đồng.
Dư Chu đếm lại thấy không có sai sót nào liền cất hết vào bên trong túi tiền của mình, không hề có vẻ mặt đau lòng xót ruột khi vừa mới tiêu nhiều tiền như vậy.
Lúc hắn và hai ông cháu nhà Văn tiên sinh cùng nhau đi ra ngoài thì Trần thúc và mấy người khác liền tiến lên vây xung quanh ba người họ, chen chúc đẩy hắn về phía tuyến đường ngược lại với con đường về thôn nói:
"Lý chính nói là có một số thứ cần phải đi mua, chúng ta cùng đi với ngài ấy đi."
"Vậy thì đi thôi." Dư Chu đồng ý, cũng không hỏi xem là lý chính muốn mua cái gì.
Chuyện cũng đã qua hơn hai năm rồi, hài tử của hắn và Cẩm Xuyên cũng đã được vài tháng tuổi, mà nữ tử từng hủy hôn với hắn cũng đã được gả đi làm phu nhân của người khác từ lâu, hai người bọn hắn lại chẳng có liên quan gì tới nhau cả.
Nhưng nếu như mấy người trong thôn đã cố ý không để hắn nhìn thấy nữ tử kia thì hắn cũng vờ như không thấy là được rồi.