Trọng Sinh Vi Quan

Chương 345: Tin tức



Hứa Lập nghe cậu thanh niên này còn dám lớn tiếng nói mình, hắn tức tối bóp chặt tay lại, đồng thời tay trái cũng bóp mạnh vai tay phải của cậu thanh niên, cả tay phải của cậu thanh niên thoáng cái không còn cảm giác gì.

- Mày …

Thanh niên rít ra một chữ nhưng không nói được hết vâu vì cổ bị Hứa Lập túm chặt. Lần này Hứa Lập thật sự có chút tức giận, hắn bóp cổ cậu thanh niên gần phút mới bỏ ra khi đối phương không thở nổi.

Chỉ có một phút ngắn ngủi nhưng cậu thanh niên cảm thấy phổi mình như bốc hỏa, Hứa Lập vừa bỏ tay là hắn lại tham lam hít thở.

- Tao không hy vọng nghe thấy lời mình không muốn nghe, nếu không mày cứ chờ người tới nhặt xác của mình đi.

Hứa Lập lạnh lùng nói.

Lúc này cậu thanh niên chỉ không ngừng thở hổn hển cùng với ho khan.

- Mày là do ai phái tới tấn công tao?

Hứa Lập hỏi một lần nữa.

- Không ai phái tao tới cả, tao nhìn mày ngứa mắt.

Cậu thanh niên đã bình tĩnh lại đôi chút, chẳng qua hắn không dám mắng Hứa Lập nữa.

Cậu thanh niên trả lời như vậy, Hứa Lập đương nhiên sẽ không hài lòng.

- Xem ra mày là khúc xương cứng, chẳng qua cũng không vấn đề gì, tao thích nhất là loại người như mày, hy vọng mày vẫn cứng được mãi.

Nói xong Hứa Lập lại thò tay xách cậu thanh niên lên.

Cậu thanh niên vừa nãy đã thấy mình như nhìn thấy Diêm Vương, hắn mặc dù hận Hứa Lập nhưng vẫn sợ.

- Không, tao nói là thật, tao không lừa mày.

Nhìn cậu thanh niên kêu loạn, Hứa Lập nhíu mày, từ vẻ mặt của cậu thanh niên thì không thấy hắn nói dối, chẳng lẽ mình nhìn ngứa mắt vậy sao? Hay là hôm nay mình không xem lịch ra đường, đi đường cũng bị người ta ghét? Hứa Lập không tin trên đời này còn có hận vô duyên vô cớ?

- Tao hy vọng mày nói thật, nếu không tao thật sự không dám cam đoan mày còn thấy được mặt trời ngày mai không?

Hứa Lập vừa nói lại hơi tăng thêm sức.

- Tao nói là thật, chỉ là thấy chuyện mày làm nên tao muốn thay chị tao cho mày một bài học.

Cậu thanh niên bị Hứa Lập túm cổ, hắn rất khó khăn mới nói ra được tròn câu.

- Chị mày? Chị mày là ai?

Hứa Lập tự nhận không đắc tội người phụ nữ nào, nhất là ở Giang Ninh này.

- Mày, chuyện mày đã làm mà mày không thấy có chút áy náy nào ư? Còn có mặt mũi hỏi tao?

Cậu thanh niên thấy Hứa Lập không biết chị mình là ai, hắn lại thoáng cái kích động.

- Mày nói rõ xem, tao tự hỏi mình chưa làm việc gì trái với lương tâm thì sao phải áy náy.

- Mày, mày là đồ không biết xấu hổ, mày vứt bỏ chị tao rồi không thừa nhận. Tao liều mạng với mày.

Cậu thanh niên do tức mà quên đi sự lợi hại của Hứa Lập, hắn vung tay lên lao vào Hứa Lập.

Hứa Lập vung tay tát mạnh hai cái vào đối phương. Cậu thanh niên bị đánh tới choáng váng.

- Mày có phải là thằng ngu không hả? Ngay cả chị tao là ai cũng không biết, còn bỏ rơi chị ấy. Không biết ở đâu chạy ra thằng điên như mày.

Hứa Lập bây giờ đã biết cậu thanh niên này không phải người của Trịnh Quân Ba, cũng không phải kẻ cướp, chắc đối phương nhận lầm người, coi mình là kẻ bội tình bạc nghĩa. Hứa Lập vừa nãy tuy tát nhưng không quá mạnh nếu không giờ răng của cậu thanh niên đã rơi đầy đất. Nếu chỉ là nhận lầm thì người nhà mình không có nguy hiểm gì cả, Hứa Lập cũng không thèm để ý tới đối phương, hắn xoay người đi.

- Mày dám nói mày không biết Kế Xuân Mai không? Chẳng lẽ mày không bỏ chị ấy?

Cậu thanh niên gào lên.

Hứa Lập nghe tới tên Kế Xuân Mai, hắn quay đầu lại:

- Cậu là Kế Thành Cường – em trai của Kế Xuân Mai. Tôi và chị cậu chỉ là bạn bình thường, tôi đâu có bỏ cô ấy. Mấy hôm trước tôi vừa gặp Kế Xuân Mai, cô ấy hình như đã kết hôn.

Hứa Lập thấy nếu là hiểu lầm, hắn liền đi tới chỉnh lại khớp cho Kế Thành Cường vì sợ để lâu sẽ có di chứng.

- Mày chẳng lẽ không phải là thị trưởng Vọng Giang – Hứa Lập. mày vậy mà còn dám nói chỉ là bạn bình thường với chị tao. Chó má, mày bỏ rơi chị tao mà lại còn dám nói xấu chị tao, dám nói chị tao đã kết hôn, trên đời còn có ai như mày không?

Kế Thành Cường nghe vậy càng tức tối, hắn đã quên vừa nãy ai tát mình mà chỉ biết chỉ vào mặt Hứa Lập mắng to.

Kế Thành Cường chửi, Hứa Lập không để ý, dù sao mình và Kế Xuân Mai cũng có quan hệ, vì nể mặt Kế Xuân Mai nên hắn cũng không chấp Kế Thành Cường này làm gì. Chẳng qua Hứa Lập vẫn nghe ra một việc từ lời nói của Kế Thành Cường.

- Cậu nói Kế Xuân Mai chưa kết hôn? Vậy đứa bé kia là?

- Mày.

Kế Thành Cường tức giận chỉ vào Hứa Lập không nói thành câu. Lát sau Kế Thành Cường mới oán hận nói.

- Tao đã bảo chị đừng có sinh đứa con hoang đó ra, nhưng chị ấy không nghe. Bây giờ hay rồi, người ta không nhận.

Hứa Lập nhíu mày nói:

- Nếu là đứa bé do Kế Xuân Mai sinh thì đó là cháu cậu, đâu có người cậu nào bảo cháu mình là con hoang, chị cậu nghe xong còn không đau lòng ư?

- Đau lòng? Hừ, chị ấy mà nghe lời mày nói còn đau lòng hơn. Mày là cha mà lại coi như chưa có gì xảy ra, tao là cậu mắng nó vài câu có sao?

Kế Thành Cường trừng mắt nhìn Hứa Lập.

- Cậu, cậu nói gì? Đứa bé kia là con tôi?

Mặt Hứa Lập tái mét lại.

- Không thể nào, từ sau khi Kế Xuân Mai đi khỏi xã Nhị Đạo, tôi chưa từng gặp cô ấy, đứa bé sao có thể là con tôi?

Hứa Lập không thể tin vào sự thật này.

- Mày đừng giả vờ nữa, chị tao có thai lúc còn ở xã Nhị Đạo, mặc dù chị ấy chưa nói bố đứa bé là ai nhưng tao nhìn ra được bố đứa bé nhất định là mày. Chị tao lúc không có người lại lấy ảnh của mày đưa cho đứa bé xem, chị ấy còn sợ đứa bé không biết mày là bố nó, nhưng mày thì sao? Lương tâm của mày bị chó ăn rồi.

- Sao, sao có thể chứ?

Hứa Lập không khỏi có chút nghi ngờ. Hôm trước Kế Xuân Mai gặp mình, cô rất khẩn trương đúng là đáng nghi. Chẳng qua trong lúc nhất thời Hứa Lập không tin nổi vì tin tức này quá chấn động. Hắn không ngừng lẩm bẩm chạy nhanh về phái trước như người điên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv