Nhìn Hứa Lập chạy đi, Kế Thành Cường nhổ nước bọt về phía đối phương đồng thời cũng lẩm bẩm. “Không biết chị tao thích gì ở mày chứ mà còn không cho tao nói mày, nếu không phải mày có võ thì hôm nay tao kiểu gì cũng cho mày nằm trên đất” Kế Thành Cường nhớ tới vẻ mặt dữ tợn của Hứa Lập, hắn không khỏi có chút sợ hãi. Một tên thị trưởng trông rất nho nhã vậy mà có lúc trông như xã hội đen.
Hứa Lập lảo đảo chạy về tới nhà, hắn vào thì thấy hai ông bà vẫn đang tranh nhau kênh xem. Hứa Lập chỉ chào một tiếng rồi vào phòng. Hai ông bà còn tưởng Hứa Lập đi dạo mệt nên không để ý. Hứa Lập nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều. Kế Thành Cường nói có thật không? Nếu Kế Thành Cường nói là thật thì sao Kế Xuân Mai lâu như vậy không liên lạc với mình? Nếu Kế Thành Cường nói dối thì có mục đích gì?
Chuyện tới bây giờ Hứa Lập cũng rất khó dựa vào một câu của Kế Thành Cường mà tin đây là thật. Mình và Kế Xuân Mai chỉ quan hệ với nhau vài lần, chẳng lẽ cứ như vậy có thai ư?
Hứa Lập nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Hắn cũng lấy điện thoại di động ra mấy lần định gọi cho Kế Xuân Mai nhưng hắn không có số điện thoại của cô, nếu tối đêm này tìm người hỏi thì lại sợ hiểu lầm. Cứ như vậy cả đêm Hứa Lập không ngủ, hôm sau Hứa Lập nói với bố mẹ là cơ quan có việc gấp nên hắn lái xe về Tùng Giang luôn.
Chẳng qua về Tùng Giang, Hứa Lập cũng không đi tìm Phạm Ngọc Hoa, hắn tìm người hỏi số điện thoại của Kế Xuân Mai. Hứa Lập lái xe dừng ven đường cầm máy do dự mãi, suy nghĩ mãi, hắn còn đập đầu vào tay lái vài lần mới cảm thấy đầu dễ chịu một chút. Lúc cần đối mặt thì phải đối mặt, nếu Kế Xuân Mai có con với mình, mình có thể xin lỗi Kế Xuân Mai, xin lỗi đứa bé và tìm biện pháp đền bù cho bọn họ.
Hứa Lập cuối cùng lấy được dũng khí gọi điện cho Kế Xuân Mai. Tiếng tút tút kéo dài mà Hứa Lập cảm thấy như mấy năm trời, đầu kia cuối cùng cũng có người nghe điện.
- Alo?
Mãi không nghe thấy Hứa Lập nói chuyện, đầu kia hơi bực nói.
- Alo, ai đó? Không nói nữa là tôi dập máy đây.
Mặc dù chỉ vài câu nhưng lại khiến Hứa Lập nhớ tới khoảng thời gian mình ở xã Nhị Đạo, nghĩ lại Kế Xuân Mai ăn mặc gợi cảm khi đó.
- Là tôi, tôi là Hứa Lập, là Kế tỷ phải không?
- Hả.
Hứa Lập nghe được tiếng thét của Kế Xuân Mai, sau đó là tiếng mặt đất rơi xuống đất, tiếp sau là tiếng đứa bé khóc, xem ra Kế Xuân Mai đang bế con, mặt đất rơi làm nó sợ. Hứa Lập không khỏi cười khổ một tiếng, mình đáng sợ như vậy sao?
Hứa Lập đâu biết lúc này nhà Kế Xuân Mai đang rất loạn. Kế Xuân Mai không bao giờ ngờ tới Hứa Lập lại đột nhiên gọi cho mình, vì thế nghe giọng của hắn là cô sợ hãi hét lên. Tiếng hét lớn làm đứa bé tỉnh lại, Kế mẫu đang làm bữa sáng trong bếp còn tưởng xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy ra.
- Mai tử, sao vậy con? Ai gọi điện cho con vậy?
- Đồng nghiệp của con, con làm rơi mặt đất nên khiến cháu bị giật mình. Không có gì đâu ạ, mẹ cứ làm việc của mình đi.
Kế mẫu lẩm bẩm một tiếng.
- Lớn như vậy rồi mà không có gì giống một người mẹ cả.
Nói xong bà lại xoay người vào bếp.
Kế Xuân Mai vội vàng nhỏ giọng hát cho đứa bé nghe, đồng thời cô cũng cầm mặt đất lên.
- Alo? Cậu còn đó không?
Hứa Lập nghe thấy tiếng cười của đứa bé, hắn vội vàng nói:
- Còn.
Nói xong hai người lại im lặng.
Lát sau Hứa Lập phá vỡ không khí này.
- Chị, hai năm qua chị có khỏe không?
- Vẫn được, không có bệnh gì cả, công việc cũng bình thường.
Kế Xuân Mai cố ra vẻ không có vấn đề gì.
- Ồ, vậy là tốt. Đúng rồi, hôm đó ở thang máy thấy chị và đứa bé.
Không đợi Hứa Lập nói xong, Kế Xuân Mai cũng đã không giữ nổi tỉnh táo, cô lớn tiếng nói:
- Đứa bé không có quan hệ gì với anh, anh đừng nghe người ta nói linh inh.
Kế Xuân Mai càng phủ nhận càng làm Hứa Lập nghi ngờ thân phận đứa bé hơn.
- Chị khẩn trương gì vậy, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không? Tôi đang ở ngay dưới nhà chị.
- Không, không có gì phải nói chuyện cả. Anh đi đi, đừng có quấy rầy cuộc sống của tôi. Hai năm qua tôi sống rất tốt, không cần anh quan tâm.
- Chị tỉnh táo lại đi, tôi chờ ở dưới tới khi chị xuống mới thôi.
Hứa Lập biết tâm trạng Kế Xuân Mai đang có chút kích động nên không ép cô. Hắn dập máy ngồi trong xe đợi.
Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập đã dập máy, cô ôm đứa bé đi tới cửa sổ vén rèm nhìn xuống. Cô vừa lúc thấy Hứa Lập đang đứng cạnh xe hút thuốc.
Kế Xuân Mai nhìn hình ảnh quen thuộc kia, cô chỉ chỉ vào Hứa Lập ở dưới lầu rồi nhỏ giọng nói với đứa bé.
- Bảo Bảo, con thấy không? Đó là bố con đó.
Vừa nói Kế Xuân Mai đã rơi lệ từ lúc nào.
Tâm trạng Kế Xuân Mai đang rất mâu thuẫn, cô không biết nên xuống lầu nói chuyện với Hứa Lập hay cứ để mặc hắn? Nhưng gặp Hứa Lập thì có gì đáng nói chuyện chứ? Chẳng lẽ trả con cho hắn? Không, con là của mình. Để con nhận hắn ư? Chỉ là quan hệ giữa Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ở Tùng Giang này ai không biết chứ?
Mình mà xnh nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn cho hắn, hắn khó khăn lắm mới lên được vị trí hôm nay, mình không thể để hắn phạm sai lầm được. Nếu như mình thật sự muốn có hắn thì năm đó đã không lặng lẽ rời đi rồi.
- Không gặp, nhất định không thể để hắn nhận con được. Mình không thể hủy cuộc sống, tiền đồ của hắn.
Kế Xuân Mai suy nghĩ mãi cuối cùng hạ quyết tâm, cô quyết định mặc Hứa Lập, để hắn đợi một lúc sẽ đi. Dù sao Hứa Lập là thị trưởng Vọng Giang, hắn không thể ở mãi bên dưới kia được.