Hứa Lập đi theo dòng người tới quảng trường. Nơi này đã có rất đông người tới vui chơi, có những đứa trẻ chạy nô đùa trên bãi cỏ.... Hứa Lập đúng là hơi nghi ngờ có phải dân nội thành Giang Ninh dồn hết vào đây không?
Hứa Lập đi theo dòng người đi một vòng quanh quảng trường mới phát hiện cuộc sống của mọi người thật phong phú, nhiều màu sắc. Ở phía bắc quảng trường có bày rạp chiếu phim, ở phía đông có gần trăm người trung niên đang tập thể dục, múa quạt; phía nam lại do thanh thanh niên chiếm giữ, bọn họ đang chơi đá cầu, uống nước … ở giữa quảng trường lại có một đám người cầm mic tự hát. Dù là ở phía nào cũng có rất đông người vây quanh.
Hứa Lập không khỏi than thở hai năm qua Giang Ninh phát triển không chậm, đặc biệt là cuộc sống tinh thần của mọi người được nâng lên rất cao. Vọng Giang thiếu nhất chính là quảng trường tụ tập đông người thế này. Nguyên nhân là do Trịnh Quân Ba làm trùm đất Vọng Giang khiến ban đêm Vọng Giang như có quỷ, quần chúng nhân dân không dám ra ngoài. Bây giờ Trịnh Quân Ba đã bị bắt, Hứa Lập thấy sau đây nên bắt tay vào quy hoạch xây dựng một quảng trường khổng lồ.
Đi hơn tiếng Hứa Lập cũng có quy hoạch sơ bộ về quảng trường. Hơn nữa Vọng Giang dù sao cũng là một thị xã cấp huyện, quảng trường được xây dựng nhất định phải to hơn, đẹp hơn Giang Ninh. Tốt nhất là xây dựng mấy đài phun nước, thêm cả đèn màu, nhất định phải biến đây là một khu vực mang tính tiêu chí của Vọng Giang, càng có thể trở thành nơi tốt nhất để quần chúng Vọng Giang đi dạo, vui chơi lúc về đêm. Đồng thời quảng trường này cũng là một cục trưởng được lòng dân đầu tiên sau khi mình tới Vọng Giang.
Đi một vòng Hứa Lập cũng chuẩn bị về nhà. Hắn một mình đi cũng có chút mất tự nhiên.
Hứa Lập xoay người đi ra quảng trường, chẳng qua đi chưa hết một con phố Hứa Lập lại thấy có chút không đúng, một thanh niên phía nhau như đang theo dõi mình. Mặc dù trên đường khá đông người qua lại nhưng thanh niên này vẫn đi với tốc độ ngang mình, mình đi nhanh hắn đi nhanh, mình chậm hắn chậm. Hứa Lập vì kiểm chứng suy đoán của mình còn đặc biệt vào một hàng tạp hóa mua thuốc lá, chờ hắn đi ra lại phát hiện thanh niên kia đứng ở đằng kia đợi mình.
Hứa Lập quay đầu lại nhìn cậu thanh niên, cậu thanh niên kia căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Lập. Mà khi Hứa Lập tiếp tục đi tới, cậu thanh niên kia cũng tiếp tục đi theo.
Hứa Lập không khỏi âm thầm đoán cậu thanh niên này có lai lịch gì? Ở Giang Ninh mình không có kẻ thù, mình còn có quan hệ tốt với cả hai phe hắc bạch, chắc không có ai ở Giang Ninh muốn nhằm vào mình. Chẳng lẽ là người của Trịnh Quân Ba chạy tới Giang Ninh hại mình? Nhưng mình về Giang Ninh thì sao đối phương biết được chứ? Hứa Lập lại nhìn cậu thanh niên kia vài lần, đối phương ăn mặc chỉnh tề, mặt khá thư sinh không giống đám lưu manh. Hay là trộm, cướp nhỉ? Hứa Lập không đoán nổi.
Chẳng qua cứ để đối phương đi theo cũng không phải biện pháp. Mặc dù mình không sợ kẻ nào giở trò với mình, nhưng bố mẹ mình đang ở Giang Ninh, nếu những người này biết nhà mình ở đâu rồi ra tay với bố mẹ mình thì hậu quả sẽ như thế nào?
Hứa Lập suy nghĩ một chút thách cách nhà không xa nữa, hắn cũng muốn tìm hiểu rõ câu chuyện nên quyết định cho cậu thanh niên kia một cơ hội ra tay. Hứa Lập đi vào một ngõ nhỏ, ở đây là con ngõ đi vào một tiểu khu cũ, bên ngoài không có bảo vệ, cả ngõ chỉ có một bóng đèn khá tối. Con ngõ dài gần trăm mét mà trên đường không có ai, đây đúng là địa phương tốt để ra tay.
Hứa Lập tuy đi rất bình thường nhưng hắn vẫn thi thoảng quan sát cậu thanh niên kia.
Cậu thanh niên thấy Hứa Lập đi vào ngõ đầu tiên là sửng sốt nhưng vẫn đi theo. Hơn nữa Hứa Lập còn chú ý thấy cậu thanh niên này còn cúi xuống nhặt viên gạch ở ven đường. Hứa Lập càng thêm xác định đối phương muốn ra tay với mình.
Đi được khoảng 50m, Hứa Lập cảm thấy cậu thanh niên kia chỉ còn cách mình bốn năm mét. Đối phương hét lên rồi vung tay ném viên gạch vào đầu Hứa Lập.
Hứa Lập sớm có đề phòng, hắn tránh sang bên khiến viên gạch không trúng đích. Đồng thời Hứa Lập cũng vung chân đá vào cánh tay phải của đối phương. Đối với loại người muốn nhằm vào mình, Hứa Lập không hề khách khí. Hắn bước nhanh tới vug tay túm cổ đẩy đối phương vào tường.
Cậu thanh niên hoảng sợ khi bị phát hiện, chờ y tỉnh táo lại thì mình đã bị dán chặt vào tường, thở cũng khó khăn. Y ra sức phản kháng nhưng bàn tay bóp cổ càng lúc càng chặt, cuối cùng còn thoáng nhấc bổng hắn lên.
Cậu thanh niên bị bóp cổ chặt đến mức hai mắt hơi trắng lại, lưỡi thè ra. Hứa Lập thấy đối phương sắp ngất mới nới lỏng tay đôi chút.
Một lúc sau cậu thanh niên mới lấy lại hơi. Y vừa mở mắt đã thấy Hứa Lập đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Mày là ai? Sao muốn tập kích tao? Là ai phái mày tới?
Mặt Hứa Lập dưới ánh đèn trông rất dữ tợn.
- Tôi ….
Cậu thanh niên chỉ nói được một chữ lại bị Hứa Lập dùng sức ở tay khiến hắn không nói được gì nữa.
- Đừng định lừa tao. Mày nếu đã ra tay với tao thì chắc cũng biết thân phận của tao, càng biết quan hệ của tao ở đất Giang Ninh này. Ở đây không có ai khác nên tao dù có giết mày cũng không ai thấy.
- Đương nhiên tao sẽ không tàn nhẫn như vậy. Nhưng nếu tao phát hiện mày nói dối thì tao sẽ bẻ gãy tay mày, khiến mày về sau không cầm được gì nữa, xem mày còn tấn công tao được nữa không?
Hứa Lập hung dữ nói, cậu thanh niên kia hoảng sợ đến nổi da gà.
Hứa Lập lại thả tay ra, cậu thanh niên thở hổn hển liên tục. Nhìn Hứa Lập như ác quỷ, cậu thanh niên hơi sợ nhưng khi nghĩ tới chị gái mình, hắn lại kích động gào lên.
- Mày, mày là thằng …