Ngay sau khi gọi Diệp Thanh đứng lại một chút, tâm tình của Hồng Nguyên Sinh có chút dao động.
Lão không biết được trong đầu của thiếu niên này đang suy nghĩ điều gì, thiếu niên trước mắt lão quá bí ẩn, lão nhìn không thấu tâm tư của thiếu niên này.
Trong mắt Hồng Nguyên Sinh, thiếu niên trước mắt không phải là một thiếu niên mà là một lão quái vật sống lâu vậy, vừa không thể hiểu rõ tâm tư cũng như nắm trong lòng bàn tay.
Giờ phút này đây, Hồng Nguyên Sinh chỉ mong có thể biết thêm ít nhiều tâm tư cũng như thông tin về thiếu niên này.
"Lão đang gọi ta à."
Diệp Thanh xoay người, đáp lại lời của Hồng Nguyên Sinh, hắn biết kiểu gì lão đầu này cũng sẽ gọi bản thân hắn đứng lại nên hắn cũng không nhanh không chậm mà thoát ly khỏi khung cảnh này.
Bước chân của Diệp Thanh chậm rãi tiến lại gần nhóm Hồng Nguyên Sinh, hắn vừa đi vừa suy nghĩ các bước tiếp theo mà bản thân hắn nên làm, kể cả việc làm sao để có thể lợi dụng một chút từ bọn người Hồng Nguyên Sinh cũng như Hồng Gia này.
"Đúng vậy, không biết tiểu huynh đệ có thể nói thêm về ám thương của Uyển Nhi cũng như cách chữa trị hay không vì dù sao Diệp Thanh tiểu huynh đệ cũng đã nhìn ra được thì cũng có thể có cách chữa trị được, bọn ta tìm khắp nơi cũng không ai chữa trị được."
"Gia gia..."
Hồng Nguyên Sinh vừa dứt lời xong thì Hồng Uyển Nhi lại chen vào định nói nhưng lại không muốn làm trái ý gia gia của mình.
Hồng Nguyên Sinh cũng biết cháu gái mình định nói gì nhưng lão cũng không muốn gì thêm vì dù sao đây cũng là cháu gái của lão, lão mà còn không hiểu tính thì còn ai ở đây hiểu nữa.
"Ừm, đúng là ta có thể nhìn ra ám thương của con nhóc kia cũng như biết cách để chữa trị hẳn nhưng hà cớ gì ta phải nói với lão, ta với lão cũng không thân không quen thì vì sao ta phải tốn sức để nhiều lời với lão chứ."
Diệp Thanh đáp lại lời của Hồng Nguyên Sinh, hắn hiểu rất rõ lòng người, con người có thể bất chấp nhiều thứ để đạt được mục đích của mình dù cho có phải bắt cóc hay lấy người nhà ra uy hiếp nhằm đạt được mục đích của mình.
Huống chi đây là Hồng Gia Tây Vực, một trong tứ đại gia tộc tại Tây Vực của Á Đại Lục, nội tình gia tộc này Diệp Thanh hắn không biết nhiều nhưng đã có thể đứng vững tại tứ đại gia tộc thì cũng đủ để chứng minh nhiều thứ rồi.
"Tiểu tử ngươi thể hiện cái gì hả, đừng nghĩ bản thân mạnh hơn ta thì muốn nói gì thì nói, đợi năm mười năm nữa xem ai không đánh lại ai."
"Uyển Nhi."
Hồng Nguyên Sinh quát tháo với Hồng Uyển Nhi, lão tuy biết tính cách cháu gái mình nhưng cũng phải có chừng mực, đừng nói năm mười năm, cho ngươi mười hay hai mươi năm cũng chưa chắc đánh thắng người trước mặt ngươi đâu.
"Gia gia, nhưng..."
Hồng Uyển Nhi ủ rũ đáp lời ông mình, nàng không muốn tình huống trước mắt tệ hơn nhưng nàng thực sự rất tức giận với cái thái hộ hống hách của Diệp Thanh trước mắt mình.
Tên vệ sĩ vẫn như cũ không có động tĩnh gì, nói là không có động tĩnh nhưng hắn không dám xông lên sau một màn trước mắt vì hắn cũng nhìn không thấu thiếu niên này, thiếu niên trước mắt tỏa ra khí tức nguy hiểm nhưng lại không có sát ý gì hay tâm niệm muốn hạ thủ với chủ tử của mình.
"Ha ha ha, cái màn này thật buồn cười làm sao."
Diệp Thanh che nửa khuôn mặt trên ngước lên trời cười lớn, cái khung cảnh này thực sự khiến hắn mắc cười, giờ hắn mới hiểu tâm trạng của mấy tên trọng sinh hay chuyển sinh trong mấy cuốn tiểu thuyết mà hắn đọc.
Ngay tại khung cảnh này trước mắt hắn thật giống như một đám con nít trao đổi xì xào với nhau và trao đổi với hắn.
"Ngươi..."
"Được rồi tiểu huynh đệ, không biết Diệp Thanh tiểu huynh đệ muốn điều kiện gì để có thể nói về cách chữa trị ám thương cho cháu gái Uyển Nhi của ta, bất cứ giá nào cũng được."
Hồng Nguyên Sinh nói ra những lời này, lão vẫn nhìn không thấu Diệp Thanh, không biết Diệp Thanh đang suy nghĩ cái gì nhưng lão cũng có thể đoán lờ mờ ra vài ý trong lời nói của Diệp Thanh.
"Được, ta chờ cái lời này lâu lắm rồi, đúng là trao đổi với người thông minh dễ hơn là trao đổi với kẻ ngốc."
Ngay khi Hồng Nguyên Sinh đưa ra cái lời đó thì mọi thứ đều theo đúng quỹ đạo mà Diệp Thanh suy tính trong lòng.
Hắn biết kiểu gì tình huống sẽ xoay chuyển theo xu hướng này, chỉ cần bản thân hắn không dẫm phải mấy cái vết xe đổ trong mấy cuốn tiểu thuyết thì con đường hắn đi sẽ thuận lợi hơn nhiều.
"Được vậy thì tốt, mong tiểu huynh đệ hãy nói rõ điều kiện cũng như nói ra chi tiết sâu hơn về ám thương của Uyển Nhi."
Hồng Nguyên Sinh đáp lại lời của Diệp Thanh, lão không biết thiếu niên này đang suy tính gì nhưng ở độ tuổi này mà tâm cơ đã lớn đến mức như mấy lão quái thì lão cũng phải cân nhắc cho cẩn thận.
"Được, điều kiện thì có thể nói sau, bây giờ nói về cái ám thương của con nhóc kia đã."
Diệp Thanh vừa mỉm cười vừa đáp, hắn vừa suy nghĩ vừa sắp xếp lại câu từ để có thể giải thích sơ bộ cho cái ám thương trên người Hồng Uyển Nhi.
Sau một khắc, Diệp Thanh cũng bắt đầu mở miệng nói với bọn người Hồng Nguyên Sinh:
"Ám thương trên người con nhóc kia là do âm chưởng gây ra, âm chưởng này làm rối loạn nguyên khí trong cơ thể khiến khí lực của cơ thể không thể hội tụ lại trong thời gian ngắn được, nhìn thời gian ám thương chắc chỉ mới trãi qua tầm một tháng trước nhỉ, sau một tháng thì bắt đầu cảm thân khí lực yếu dần, cũng hay mệt mỏi sau khi nghỉ ngơi nhỉ ?."
Diệp Thanh vừa giải thích vừa nhìn sâu hơn vào phía thể nội trong cơ thể Hồng Uyển Nhi, âm chưởng đó sắp ăn sâu vào căn cơ của Hồng Uyển Nhi, nhờ thế mà một quyền lúc trước mới yếu đến vậy.
Sau một lúc lâu, Hồng Nguyên Sinh cảm thấy trong lời nói của Diệp Thanh không sai, đúng là một tháng trước Hồng Uyển Nhi trong lúc đấu đài võ hội bị một chưởng làm đả thương thân thể nhưng thời khắc đó lại không có âm lực vận chuyển nên không một ai có thể tìm cách chữa trị.
"Ừm, đúng là một tháng trước Uyển Nhi bị một chưởng làm trọng thương, một chưởng này không ai nhìn ra được gì cả, ai cũng lắc đầu, có vài người kê vài đơn thuốc nhưng cũng không hiệu quả là bao."
Hồng Nguyên Sinh đáp lại lời của Diệp Thanh sau một lúc suy nghĩ lâu cũng như hồi ức lại khung cảnh lúc đó.
"Không tồi, ít nhất có người còn có mắt nhìn một tí rồi kê thuốc nhưng chung quy thuốc chắc chắn là vô dụng, thế này, đưa giấy ra đây ta ghi một nửa phương thuốc trong sơn môn ta ghi chép lại, nửa còn lại thì phải liên hệ ta vào buổi chiều nay, ta sẽ ghi số điện thoại và tên tại đây, ta biết chắc các ngươi sẽ dựa vào số điện thoại và cái tên này để tra ra nơi ta ở."
Diệp Thanh vừa nói được một nửa lại lâm vào suy tư, hắn cần sắp xếp lại để diễn biến vẫn theo đúng kế hoạch của hắn.
Sau tầm hai ba phút thì Diệp Thanh lại nói tiếp:
"Ta chỉ ghi một nửa phương thuốc này, nửa còn lại sẽ không tiết lộ, ta sẽ nói nửa còn lại kèm theo điều kiện, nếu các ngươi cảm thấy nghi hoặc phương thuốc chỉ ta cho các ngươi liên hệ với mấy cái tên thầy thuốc mà các ngươi biết để trao đổi nhưng giới hạn là chiều ngày mai, nếu các người còn không tin cũng có thể vứt tờ giấy đi và coi như chuyện hôm hay chẳng sảy ra nhưng tương lai các người ra sao thì ta không quản cũng không quan tâm."
Diệp Thanh hắn nói như vậy nhưng theo kế hoạch thì chắc chắn việc phương thuốc hắn ghi ra cũng khiến cho đám người này tò mò, dù sao trong lời hắn nói có kèm theo "phương thuốc sơn môn ta ghi chép lại", chỉ cần đám này không ngốc cũng sẽ suy tưởng ra một cái sơn môn bí ẩn nào đó chứa đựng rất nhiều sự huyền bí truyền thừa theo thời gian.
Dù sao đối với Diệp Thanh thì cái danh "sơn môn" cũng chỉ là treo tại đó chứ cái ám thương gây ra bởi âm chưởng cũng chỉ là thương tổn gây ra bởi bọn đệ tử ngoại môn trong tiên tông của hắn ở kiếp trước, ám thương này với tu sĩ mà nói chỉ mất một khắc cũng đủ tiêu trừ mà không cần phải đan dược thuốc thang gì hết.
Nhưng Diệp Thanh hắn vẫn không muốn làm mấy cái kiểu chữa trị tại chỗ, hắn cần lợi dụng vài chỗ tốt của cái gia tộc này trước để nâng cao thực lực bản thân hắn đã.
Đám người Hồng Nguyên Sinh suy tư tận mười phút, nhất là Hồng Nguyên Sinh sau khi nghe qua "phương thuốc trong sơn môn", lão tuy biết nhiều nhưng chỉ cần nghe đến vậy cũng đủ hiểu cái căn cơ của sơn môn này lớn đến mức nào, chỉ nhìn vào thiếu niên trước mắt cũng đủ hiểu khi nhìn trẻ tuổi nhưng lại có thực lực hơn cả một người như lão khi lão tập võ suốt hơn bốn mươi năm mới có thực lực như hiện tại.
"Được, lão già ta đây đáp ứng với tiểu huynh đệ, ta cũng sẽ liên hệ với mấy lão đầu khác để nghiên cứu nửa phương thuốc, nếu nó không có vấn đề gì thì chiều mai ta sẽ gọi điện thoại có tiểu huynh đệ để thông báo cũng như nhận nửa phương thuốc còn lại."
Hồng Nguyên Sinh vừa nói xong lại quay sang tên vệ sĩ tên Hưng Mạc bên cạnh:
"Tiểu Mạc, lấy giấy bút ra để cho Diệp Thanh tiểu huynh đệ đây ghi một nửa phương thuốc cũng như phương thức liên lạc lại."
"Nhưng thưa lão gia..."
Hưng Mạc đắn đo lão gia của mình, dù sao hắn cũng đã làm vệ sĩ cho lão gia hơn mười năm rồi chứ không phải ít nhưng dù sao lão gia vẫn là chủ tử nên hắn cũng không thể làm trái lệnh được.
"Vâng thưa lão gia."
Nói xong, Hưng Mạc liền lấy giấy bút ra đưa cho Diệp Thanh.
"Đa tạ."
Diệp Thanh cảm ơn Hưng Mạc, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn khi mà kế hoạch vẫn theo đúng tiến độ, không có quá nhiều sai lệch trong tình cảnh này.