Vừa nhận được giấy bút xong, Diệp Thanh nhắm mắt lại nhằm lục lọi lại đống dược điển bản thân có được trong não hải.
Ngay trong tức khắc, Diệp Thanh vừa tìm được 【Sơ Bộ Dược Điển】, loại dược điển này chủ yếu được các Luyện Dược Sư viết ra dành cho mấy đệ tử nhập môn của đan tông để học luyện dược.
Dù sao ở tiền thế, Diệp Thanh hắn cũng là một Luyện Đan Sư bát phẩm, nếu không thì làm sao hắn có thể chỉ trong vòng mười vạn năm có thể lên Quy Tượng Hỗn Nguyên, hắn đã đến được điểm cuối của tiên chi cực hạn nhưng chung quy hắn cho rằng tu chân là không có giới hạn, sau Quy Tượng Hỗn Nguyên cảnh chắc chắn phải có những cảnh giới mới hơn nữa chứ không thể dừng lại đó được.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Thanh trực tiếp hạ bút, hắn chỉ ghi một nửa phương thuốc luyện đan thôi, những loại thảo dược trong này vừa đủ để chữa cho Hồng Uyển Nhi cũng như đủ cho hắn luyện chế thêm mấy viên Bồi Nguyên Đan đủ dùng đến Dẫn Khí Cảnh ngũ tầng.
Không chỉ riêng Hồng Nguyên Sinh cảm thấy nghi hoặc mà cả Hồng Uyển Nhi cũng cảm thấy vậy, nhưng mức độ nghi hoặc của cả hai lại khác nhau.
Với Hồng Nguyên Sinh thì sự nghi hoặc của lão là đến từ thân thế cũng như người đứng sau thiếu niên này còn với Hồng Uyển Nhi thì sự nghi hoặc là đến từ gia gia mình cùng với lời nói của Diệp Thanh.
Một thiếu niên chưa đến 16 tuổi thì làm sao có thể có thực lực cỡ này được, đã thế Hồng Uyển Nhi lại không biết gia gia mình nghĩ gì mà đi tin tưởng thiểu niên này trước mắt.
Ngay khi Diệp Thanh vừa viết xong một nửa đan phương, hắn ghi thêm số điện thoại cũng như tên của mình lên đó, sau đó trực tiếp đưa thẳng cho tên bảo tiêu vì dù sao hắn cũng biết nếu bản thân hắn tiến lại quá gần thì cũng đủ để kích phát tên bảo tiêu đứng ra bảo vệ chủ tử.
Ngay sau khi nhận được tờ giấy mà Diệp Thanh đưa, Hưng Mạc cũng chẳng nói làm gì, trực tiếp quay về rồi đưa cho Hồng Nguyên Sinh để kiểm .
"Thế nào, với nhãn lực của ngươi chắc cũng nhìn ra được đôi chút chứ, không nhìn ra được thì ta cũng chẳng thèm giải thích làm gì cả, nhớ lấy, thời hạn chỉ đến chiều mai, sau chiều mai thì dù cho ngươi có gọi điện hay đến tận nhà bái phỏng thì ta cũng không làm bất kì hành động nào cả, nhớ chưa ?."
Diệp Thanh nói với đám người Hồng Nguyên Sinh.
Hồng Uyển Nhi "Hừ" lên một tiếng về phía Diệp Thanh, nàng thực sự không thích lấy thái độ của Diệp Thanh đối với bọn người nàng, thái đội này không phù hợp với một thiếu niên tí nào cả.
Hồng Nguyên Sinh mở ra tờ giấy, nhìn kĩ phương thuốc trên đó, có một số loại quen thuộc nhưng cũng có một số loại mới, không có sự bài xích lẫn nhau giữa các thảo dược trong này cũng như mức độ phương thuốc này cao hơn hẳn so với mấy loại phương thuốc mà mấy lão bằng hữu của hắn kê cho cháu gái lão.
"Xác thực là mức độ của phương thuốc này cao hơn so với những gì mà mấy lão bằng hữu của ta kê đơn, nhưng làm sao để lão phu có thể tin lời nói hoàn toàn Diệp Thanh tiểu huynh đệ đây ?."
Hồng Nguyên Sinh vừa đáp lại lời nói của Diệp Thanh vừa hỏi lại.
"Ha ha, đó là việc của ngươi, việc của ta chỉ kê ra phân nửa phương thuốc thôi, nửa còn lại thì còn phải dựa vào bản lĩnh của lão cũng như mấy cái 'hảo hữu' của lão nhìn ra, không nhìn ra được thì cả một lũ toàn bọn mù cả, ha ha ha."
Diệp Thanh vừa cười vừa đáp lại lời của Hồng Nguyên Sinh, không đợi bọn người Hồng Nguyên Sinh phản ứng, hắn lại nói tiếp:
"Hãy nhớ, đây chỉ là giao dịch, đừng nghĩ đến lôi kéo gì cả, điều kiện của ta cũng chẳng có cái gì quá đáng hết, hết thảy các ngươi đều có thể hoàn thành được, sẽ không có khái niệm thương thiên hại lý gì ở đây cả."
Cả đám người Hồng Nguyên Sinh ngây người, đây đâu phải lời nói mà một thiếu niên nên có đâu, một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi học làm sao có thể có tâm cơ đến mức này được.
Diệp Thanh nắm trong tay một lượng lớn kiến thức, hết thảy làm sao có thể qua được con mắt của hắn được, hắn trọng sinh lần này nhưng không có nghĩa là đạo tâm vứt cho chó gặm, cuộc đời này hắn không muốn bản thân phải yếu kém, dù sao đi nữa đây là nơi linh khí vẫn còn mỏng chưa đến mức cạn kiệt, chắc chắn sẽ có những cái Đạo thống truyền thừa nghìn năm hay vạn năm vẫn còn tồn tại, mấy cái ẩn thế gia môn hay tông môn của cái Tây Vực này hết thảy chỉ là quân cờ, lợi dụng được thì lợi dụng, không lợi dụng được thì thôi diễn dẫn dắt tình huống để nó bị hủy diệt.
Nhân sinh này, mọi thứ xung quanh Diệp Thanh trừ mẹ của hắn ra thì hết thảy chỉ là quân cờ, chỉ là bậc thềm để cho hắn đạp lên chứ không phải để cho hắn thánh mẫu rồi gánh vác mấy cái quả tạ.
"Được, lão phu hiểu rồi, đến chiều mai sẽ có kết quả hết thảy. Cáo từ."
"Được, nhớ kĩ lời ta nói đấy, ta không có hứng thú tiễn đâu."
Cả hai người Diệp Thanh và Hồng Nguyên Sinh nói qua hai lời rồi cuối cùng mỗi người một ngả, Hồng Uyển Nhi lại "hừ" lên một tiếng, khuôn mặt xám xịt.
...
Sau một khắc, cả hai bên đã cách nhau rất xa, Diệp Thanh thì trở về chung cư, dù sao hắn cũng đói rồi, hắn còn chưa bước vào Tích Cốc nên vẫn phải ăn để bù đắp thể lực.
Còn đám người vừa đến gần xe hơi thì Hồng Uyển Nhi với khuôn mặt xám xịt hỏi Hồng Nguyên Sinh:
"Gia gia, vì sao gia gia lại tin thằng nhóc đó chứ, lỡ đâu thằng nhóc đó lừa gia gia thì sao, ai biết được nhân tâm ra sao."
"Đúng vậy lão gia."
Hưng Mạc lên tiếng đáp theo tiếng nói của Hồng Uyển Nhi.
Thấy vậy, Hồng Nguyên Sinh cũng vừa lắc đầu vừa cười, chung quy tiểu bối vẫn là tiểu bối.
"Các ngươi nghĩ dễ vậy à, thiếu niên đó có thực lực còn hơn cả ta đây nữa, đến chính ta còn nhìn không thấu nữa chứ đừng nói là đám các ngươi, phương thuốc này tuy chỉ có một nửa nhưng cấp bậc của nó còn cao hơn cả đám thuốc mà cháu hay uống nữa đấy Uyển Nhi à."
Không đợi đám tiểu bối này nói tiếp, Hồng Nguyên Sinh lại nói tiếp:
"Về thôi, tìm kiếm thông tin về thiếu niên tên Diệp Thanh này đã, hắn đã để lại số điện thoại chứng tỏ không phải là kẻ khờ khạo, còn về phương thuốc, ta phải liên hệ với mấy lão già kia để trao đổi nữa."
"Vâng."
"Vâng."
Hồng Uyển Nhi và Hưng Mạc cả hai người đáp lời, dù sao thì cả hai cũng chẳng thay đổi được chính kiến của Hồng Nguyên Sinh được.
Đi được một lúc, Diệp Thanh mỉm cười, nụ cười ranh mãnh cũng như lộ ra một tia khí tức nguy hiểm nhưng lại chẳng có sát ý hay sát khí gì.
Trong lòng hắn giờ đây đã có quân cờ thứ nhất, giờ cũng nên tìm hiểu từ từ xem vì sao lại có kẻ hãm hại hắn.
"Con cờ đầu tiên đã có, cũng nên lên kế hoạch để khấy động cái thế gian này rồi, ha ha ha."