"Từ từ"
Chỉ với từng đó thôi cũng đủ khiến ai cũng phải tức giận, thiếu nữ lúc này càng tức giận hơn nữa, nắm đấm nắm chặt lại, lực hội tụ tại trong nắm đấm ấy như muốn chuẩn bị xuất quyền đánh chết Diệp Thanh tại chỗ.
Tên vệ sĩ tuy rằng vẫn đứng im tại chỗ không có bất kì một hành động nào những hắn đã sẵn sàng để ứng biến với mọi hành động có thể sảy ra.
"Ta nói từ từ, 'nha đầu' như ngươi tức làm cái gì, đã thế còn tự lực lại vào bàn tay nữa, định một quyền đánh chết ta tại đây à, ha ha."
Diệp Thanh vừa cười vừa nói, cái sáo lộ này khiến hắn buồn cười, thay vì lão đầu bị thương thì một con nhóc lại bị ám thương để lại, đã thế tên vệ sĩ vẫn còn công tác đứng yên mà không có bất kì hành động nào thay vì đứng ra can ngăn hay đuổi đi.
"Tiểu Mạc, mau ngăn nó lại nhanh"
Thiếu nữ kia càng tức giận hơn nữa, không đợi ông lão nói với tên vệ sĩ bên cạnh để ngăn đứa cháu gái của mình lại thì thiếu nữ đã chạy đến gần người Diệp Thanh với lực hội tụ lại vào nắm đấm, chuẩn bị xuất quyền nhằm đánh Diệp Thanh một trận cho hả giận.
Trong mắt Diệp Thanh, thiếu nữ trước mặt với tư thế xuất quyền giống như một hài đồng tập đánh quyền vậy, yếu ớt đến không thể tả nổi.
Hắn vừa đỡ quyền vừa giảng giải cho cả ba người nghe:
"Lực đạo yếu ớt, tư thế ra quyền khuyết thiếu, công pháp ngươi tu luyện chắc là tàn quyền không đầy đủ hoặc chỉ mới luyện được phần đầu, nếu không có ám thương thì chắc chắn lực đạo còn có thể tăng lên nhưng chung quy vẫn yếu."
Cả ba người nghe xong ai nấy đều sửng sốt, người thì ngạc nhiên, người thì nghi ngờ lời nói của cậu thanh niên trước mặt mình.
Đặc biệt hơn chính là thiếu nữ trước mặt Diệp Thanh, nàng không nghĩ tới thanh niên ngay trước mặt mình lại nhận xét tư thế ra quyền lẫn lực đạo như vậy.
Đúng vậy, thiếu nữ trước mắt Diệp Thanh là người của Hồng Gia Tây Vực của Á Đại Lục.
Á Đại Lục chia làm ngũ vực bao gồm Bắc Vực, Nam Vực, Đông Vực, Tây Vực, Trung Vực. Mỗi vực chia cắt nhau bởi ranh giới là một bức tường cao chục trượng, có canh giác giới nghiêm nhằm tránh những kẻ không biết điều nhập cư trái phép sang các vực khác.
Riêng Trung Vực là đặc biệt nhất, Trung Vực rộng lớn nhưng lại không có dân cư sống tại đó, trong Trung Vực tồn tại những sinh vật kì lạ với man lực cực lớn, chỉ một sinh vật trong Trung Vực cũng đủ quét sạch một chiến đội trăm người, những người có thể đánh với sinh vật Trung Vực chỉ có võ giả của tứ vực nhưng điều này không là gì với Diệp Thanh vì hắn không phải võ giả, hắn là tu sĩ của Tu Chân Giới sau khi trọng sinh trở lại.
Không đợi tên vệ sĩ chạy đến ngăn lại, ông lão đã kìm chế lại cảm xúc, sắp xếp ngôn từ nồi nói với Diệp Thanh:
"Thiếu niên, lão phu tên Hồng Nguyên Sinh, không biết tính danh của nhóc là gì, sư thừa ở nơi nào ?"
Diệp Thanh nghe vậy cũng cười khổ, sư thừa của hắn cách đây rất xa hay phải nói một nơi 'khỉ ho cò gáy' này không có tư cách được biết về sư thừa của hắn chứ đừng nói chỉ là sơ múi cái danh tính sư thừa, không để cho ông lão đợi lâu, Diệp Thanh chỉ có thể đáp qua loa đại khái thôi:
"Tại hạ Diệp Thanh, sư thừa thì không thể nói được, những thứ khác có thể hỏi được."
"Được rồi, mong Diệp Thanh tiểu huynh đệ hãy nương tay cho đứa cháu gái ngỗ nghịch của ta, nếu tiểu huynh đệ đã có thể nhìn ra được ám thương của Uyển Nhi thì chắc tiểu huynh đệ cũng là người trong giới võ đạo nhỉ ?"
Hồng Nguyên Sinh đáp lại lời của Diệp Thanh, lão biết chắc chắn Diệp Thanh là người trong giới vì chỉ có người trong giới hoặc người có y thuật cao siêu mới có thể nhìn ra được ám thương trên người cháu gái của lão.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Thanh lại cười phá lên, hắn biết kiểu gì cũng sẽ là loại sáo lộ võ đạo nhưng không nghĩ tới thay đổi sáo lộ lại nặng như vậy.
"Được, ta không biết giới võ đạo là cái gì nhưng cũng có thể nhìn ra ám thương của nha đầu này, nếu ám thương vẫn cứ để đó thì không đến 20 năm nha đầu này có khi lại đi trước lão già như ông đấy, ha ha."
Diệp Thanh dùng một lực nhỏ đẩy Hồng Uyển Nhi về phía Hồng Nguyên Sinh, lực đạo tuy không quá lớn nhưng cũng đủ chấn nhiếp tâm thần của Hồng Uyển Nhi để cho nàng biết cái gì là 'Nhân ngoại hữu nhân, Thiên ngoại hữu thiên'.
Hồng Uyển Nhi trực tiếp bị đẩy về phía ông mình là Hồng Nguyên Sinh, nàng cảm nhận được lực đạo này khá lớn, nếu thực sự đánh trúng vị trí ám thương thì chắc bản thân nàng có khi lâm vào 'cửu tử nhất sinh'.
"Ngươi..."
"Uyển Nhi, không được làm bừa, thiếu niên trước mắt đã nương tay rồi, nếu thực sự ra tay thì có khi người nằm xuống đất là cháu đấy."
Hồng Nguyên Sinh lớn tiếng với Hồng Uyển Nhi, lão biết tính cách của cháu mình, vì quá nuông chiều từ bé nên tính cách bây giờ của cháu lão thì lão phải biết.
"Đa tạ tiểu huynh đệ nương tay."
Lão nói một tiếng cảm ơn với Diệp Thanh, tuy nhìn bề ngoài Diệp Thanh có hơi non trẻ nhưng lão biết được Diệp Thanh không đơn giản, từ khí tức mà Diệp Thanh phát ra thì lão biết sức mạnh của Diệp Thanh có khi không kém gì lão hoặc còn hơn cả lão nữa.
"Không cần, chỉ là một nha đầu bị nuông chiều thôi, không trách cứ làm gì cả."
Diệp Thanh đáp lại lời của Hồng Nguyên Sinh, hắn thực sự cảm thấy buồn cười với cái sáo lộ này nhưng hắn hiện tại không thể nào lộ ra được, hắn biết được lão đầu này chắc chắn có thực lực.
Không thứ gì có thể lọt qua được con mắt của Diệp Thanh, hắn nhận ra được trong một khắc này trong thể nội của Hồng Nguyên Sinh có linh khí vận chuyển, tuy rằng quá ít nhưng cũng đủ chứng minh lão đầu này đã bước vào Dẫn Khí Cảnh, hắn tin chắc nếu tính theo cảnh giới của Tu Chân Giới thì lão đầu này là Dẫn Khí Cảnh nhất tầng trung kỳ hoặc hậu kỳ.
"Đúng nếu hiểu lầm đã được giải quyết thì ta cũng chẳng muốn ở tại đây làm gì cả, cáo từ."
Nói xong, Diệp Thanh định quay người rời đi, trong lòng hắn nào có ý định rời đi, hắn biết kiểu gì cũng bị gọi lại chỉ vì ám thương của cháu gái lão đầu này.
"Chờ một chút tiểu huynh đệ..."