Ông không chọn đi cửa chính, mà là chọn đi vào từ cửa sau bí ẩn.
Sau khi đi vào, Chung Khuê Quân phóng nhẹ bước chân của chính mình, tay chân nhẹ nhàng đi vào bên ngoài thư phòng ở tầng 3, sau đó dùng chân đá mạnh một cái.
"Phanh" một tiếng trầm vang --
Cửa không mở.
Chất lượng của cửa gỗ đặc thật đúng là không giống nhau.
Chân của Chung Khuê Quân đau đến..
Cảm giác xương đùi của ông đều phải bị cắt đứt.
Chung Khuê Quân chịu đựng đau, duỗi tay mở cửa, đẩy, khóa. Sau đó lúc này mới lấy ra chìa khóa, mở cửa ra, trước khi vào nhà nổ một phát súng, uy hiếp người trong phòng.
Lúc sau mới nắm chặt súng lục chuyển động khắp phòng.
Sau cửa, trần nhà, dưới bàn, sau ngăn tủ, sau màn..
Chung Khuê Quân tìm một vòng, một người đều không thấy.
Sau khi xác định trong phòng không ai, nghĩ đối phương khẳng định là chạy, toàn bộ sắc mặt đều tái nhợt xuống.
Lúc sau ông đi xem cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ là chốt từ bên trong.
Ngay sau đó, ông lại nhanh chóng điều tra đồ vật ông thiết trí trong thư phòng.
Lại phát hiện, tất cả đồ vật vẫn là bộ dáng cũ, cũng không có dấu vết bị động qua.
Lúc sau ông lại nhanh chóng mở ra tủ sắt, phát hiện đồ vật ở bên trong vẫn là bộ dáng cũ, ngay cả vị trí ông chuyên môn bày biện đều không có một chút chênh lệch, lúc này Chung Khuê Quân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chẳng lẽ là lúc ra cửa quên mất tắt đèn?
Lúc sau ông lại xem xét các nơi ở trong phòng một chút.
Quản gia cùng giúp việc đều ngủ thật sự thơm ngọt, tiến vào phòng Chung Thiên Thiên, càng là nhìn đến hai người khỏa thân trên giường.
Tuy rằng bị cay đôi mắt một hồi, nhưng mà đối với chuyện của Chung Thiên Thiên cùng Cố Minh Triết ông vẫn là thấy vậy vui mừng. Lúc sau, xác định toàn bộ nhà họ Chung tuyệt đối không che giấu bất luận một người nào, mà tất cả cửa sổ cũng đều là khóa trái từ bên trong, mặc dù có mấy cái cửa sổ là mở ra, nhưng cửa sổ nhỏ cố định như vậy tuyệt đối không có người nào có thể ra vào, rốt cuộc yên lòng, xác định là ông sơ ý đã quên tắt đèn.
Nguy cơ được giải trừ, lúc này mới cảm giác được sự mệt mỏi đột kích. Vì thế đi vào phòng ngủ, nằm trên giường ngay cả quần áo cũng không cởi liền ngủ rồi.
Đến nỗi Chung Noãn Noãn, bởi vì sự huấn luyện tàn khốc lúc còn nhỏ, luyện một thân mềm công, đã sớm thông qua cửa sổ nhỏ không người nào có thể ra vào ở chính phòng cô mà đi ra ngoài.
* * *
Mà Chung Noãn Noãn không biết chính là, ngay khi cô đi ra ngoài làm yêu, tự cho là khẽ meo meo chơi đến hô mưa gọi gió, anh Xích Dương nhà cô lại bởi vì vô cùng nhớ cô, chẳng sợ đã bận tới rạng sáng, vẫn lái xe từ quân khu về tới chung cư ở nội thành.
Khi Xích Dương trở về đã là rạng sáng 1 giờ.
Vốn dĩ cho rằng sau khi vào nhà sẽ nhìn đến cô vợ nhỏ ngủ say như mèo con ngoan ngoãn. Nhưng mà mới mở cửa ra, mày Xích Dương liền nhíu nhíu lại.
Bởi vì trong phòng cũng không có hương vị của cô vợ nhỏ.
Tuy rằng anh cũng không vào phòng, nhưng mà bởi vì có cảm ứng đặc thù với hơi thở của cô vợ nhỏ, cho nên anh có thể vô cùng khẳng định, cô vợ nhỏ căn bản là không ở nhà.
Ngôi nhà ấm áp này quạnh quẽ không ít so với ngày thường cô vợ nhỏ ở nhà.
Xích Dương cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, ngơ ngác xuất thần đối với nhà ở trống trải.
Thân phận của Noãn Noãn khoảng cách suy đoán của anh đã là tám chín phần mười, nhưng mỗi lần nghĩ đến Noãn Noãn 3 tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, 17 tuổi liền thân thủ lợi hại như thế mà trở về, không chỉ có một thân công phu sâu không lường được, còn có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, trái tim Xích Dương liền không nhịn được mà đau đớn.
Rốt cuộc cô đã trải qua cái gì?