Tủ sắt này vừa thấy cũng đã có chút năm, khóa vẫn là hình thức cũ từ mười mấy năm trước.
Đối với loại tủ sắt hình thức cũ xưa này, cho dù cô không có mắt thấu thị, cũng có thể mở ra trong vòng 30 giây.
Cho nên không cần tốn nhiều sức, giống như là mở cửa phòng ngủ của chính mình, ngón tay thon dài của Chung Noãn Noãn khảy vài cái trên tủ sắt, cái rương đã bị mở ra.
Sau khi mở ra cái rương, Chung Noãn Noãn liền thấy ngọc bội hình trăng non mà Chung Thiên Thiên thường đeo trên cổ mỗi lần có tiệc hội.
Đây là một cái ngọc bội đế vương lục mãn lục, bởi vì cô cũng làm châu báu, cho nên chỉ là dùng đôi mắt liếc một chút liền biết, cho dù chỉ là một miếng nhỏ như vậy, giá trị cũng là hơn trăm triệu.
Đây là của Nam Cung Ngọc năm đó đeo qua, mà từ sau khi Chung Thiên Thiên có được máu tương đồng DNA với cô, Giang Xu Uyển vẫn luôn ý đồ tìm được người nhà của Nam Cung Ngọc, vì Chung Thiên Thiên trải một con đường phát triển tốt hơn.
Chẳng qua đáng tiếc là, chỗ két sắt này chứa tất cả đều là phỉ thúy bậc trung thượng phẩm, cùng với đôla, thỏi vàng, cũng không có bất luận đồ vật hay văn kiện gì.
Mà mấy thứ này không có bất kỳ lực hấp dẫn nào với Chung Noãn Noãn.
Sau khi trả đồ vật về chỗ cũ, Chung Noãn Noãn chuẩn bị chạy lấy người, nhưng mà nghĩ đến hai người ghê tởm ở trên giường, Chung Noãn Noãn vẫn là tính tình rất tốt lấy ra di động, chụp mấy tấm ảnh bất nhã của bọn họ, sau đó mới chạy lấy người.
Phòng ngủ của Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển không ai. Giang Xu Uyển ở bệnh viện khẳng định là chưa về, nhưng đối với Chung Khuê Quân gần như mỗi ngày đều về nhà tới nói liền không quá bình thường.
Trước khi Rắn Độc chết đã từng nói bên này có một đoàn trưởng giúp bọn họ, mà hôm nay ở bệnh viện, sau khi Chung Khuê Quân nhìn thấy Xích Dương, sắc mặt khó coi.. Đoàn trưởng này nên không phải chính là Chung Khuê Quân đi?
Nếu thật là Chung Quỳ Quân, nếu thật là ông một mặt tác hợp cô cùng Xích Dương, một bên liên hợp với kẻ thù của cô muốn hại Xích Dương, như vậy cho dù ông ta là ba ruột của cô, Chung Noãn Noãn cô cũng sẽ không nhận. Dám có ý muốn gϊếŧ Xích Dương, đều là kẻ thù của Chung Noãn Noãn cô.
Phòng ngủ chính, tủ sắt của Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển cũng có hai cái, nhưng mà bên trong trừ bỏ giấy tờ bất động sản các nơi, sổ tiết kiệm ngân hàng Thụy Sĩ cùng với thỏi vàng, vẫn là không tìm được đồ cô muốn tìm.
Cuối cùng Chung Noãn Noãn liên tục chiến đấu ở các chiến trường tới thư phòng của Chung Khuê Quân, mở ra tủ sắt trong thư phòng.
Nói thật, khi cô ở trong tủ sắt thư phòng nhìn đến di chúc của Nam Cung Ngọc, ánh mắt liền hoàn toàn lạnh xuống.
Khó trách Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển còn lưu giữ phần di thư này lại!
Hóa ra là có chuyện như vậy!
Trừ bỏ di thư, Chung Noãn Noãn lại xem xét tư liệu của tập đoàn Vân Thượng.
Càng xem, càng là liên tục cười lạnh.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng từ nơi xa chiếu xạ tiến vào, Chung Noãn Noãn trong lòng buồn bực một tiếng.
Nhưng cả người lại vẫn ổn định vững vàng như cũ, cũng không tắt đèn, cũng không trốn tránh, đem đồ vật nên chụp toàn bộ quay chụp lại, lúc này mới đem đồ vật bỏ vào tủ sắt, đâu vào đấy mà thả lại chỗ cũ.
Ô tô của Chung Khuê Quân mới vừa rẽ vào liền nhìn đến đèn thư phòng của ông sáng lên.
Trong lòng kinh hãi, mồ hôi lạnh đều bị dọa ra tới.
Chẳng qua rốt cuộc cũng xuất thân từ quân nhân, tuy rằng không phải bộ đội đặc chủng, phản ứng cũng còn xem như nhanh nhạy.
Cho nên ngay sau khi nhìn đến trong thư phòng có người, ngay cả phanh cũng chưa dẫm một chút, trực tiếp lái xe trải qua cổng nhà họ Chung.
Như vậy có thể khiến đối phương cho rằng chỉ là xe đi ngang qua nơi này mà thôi.
Chờ sau khi ông lái xe đến nơi khác dừng lại, lập tức lấy ra một khẩu súng từ trong chỗ tối, sau đó bằng tốc độ nhanh chóng chạy về hướng cửa sau nhà họ Chung.