"Rất ít người sẽ đem chức nghiệp của chính mình trở thành mộng tưởng, cũng rất ít người có được tín ngưỡng. Mà anh chính là một người có tín ngưỡng, có mộng tưởng, cũng thực chính trực. Làm vợ chưa cưới của anh, em cũng là chuẩn quân tẩu tương lai, làm sao có thể cho phép anh làm ra loại chuyện từ bỏ kiếp sống quân lữ này được?"
"Nhưng mà.." Xích Dương muốn nói, chuyện hôm nay chẳng những dọa tới cô, cũng dọa chính anh.
Ngay khi đó, anh thật sự cho rằng chính mình sẽ chết.
Chết, anh là không sợ.
Anh chỉ sợ sau khi chết để lại cô một người cô độc mà tồn tại.
Sống sót sau tai nạn, lúc này mới có ý muốn từ bỏ.
"Không có nhưng mà." Chung Noãn Noãn đánh gãy lời nói của Xích Dương.
"Y thuật của em tốt như vậy, ngay cả anh chảy máu não em đều có thể dùng ngân châm giải quyết, anh còn có cái gì không tin em sao?"
Chung Noãn Noãn dựa vào ngực Xích Dương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, chậm rãi mở miệng: "Anh Xích Dương, em sẽ chăm sóc anh thật tốt. Mặc kệ anh bị bệnh nặng như thế nào, bị thương nặng như thế nào, em đều sẽ chữa khỏi anh."
"Cho nên, anh vẫn là thanh thản ổn định mà đi hoàn thành lý tưởng của chính mình đi, em sẽ làm hậu phương kiên cố của anh."
Lời nói của Chung Noãn Noãn làm một người đàn ông thiết huyết cương nghị như Xích Dương cảm động đến mức hơi kém lại đỏ hốc mắt.
"Em thật sự sẽ không trách anh?"
"Anh ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, em trách anh cái gì?"
"Vậy em không sợ hãi sao? Giống như chuyện hôm nay, nếu có một ngày anh cũng phát sinh chuyện như vậy, mà em lại không ở bên người anh.."
Chung Noãn Noãn dựa vào trong lòng ngực Xích Dương có chút rầu rĩ, thật lâu sau mới nói: "Cho nên em mới muốn đi thi vào đại học quân y, thi đỗ đại học quân y, về sau nếu anh đi làm những nhiệm vụ rất nguy hiểm đó, em liền có thể danh chính ngôn thuận xin đi cùng anh."
Chung Noãn Noãn giơ lên đầu: "Em có thể chứ?"
Cô biết cấp bậc của Xích Dương không ngừng là đại tá, quyền lực của anh rất lớn. Mà ở quân đội của anh, tất cả đều là anh định đoạt.
Cho nên muốn mang theo một học sinh đại học quân y là cô tiến vào đội ngũ chữa bệnh ở bộ đội, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Được, chờ em thi đỗ đại học quân y, về sau anh đi làm nhiệm vụ quan trọng liền mang theo em đi."
Dù sao thân thủ của cô vợ nhỏ nhà anh lợi hại, bình thường nhiệm vụ quan trọng đều là mười mấy hai mươi ngày, mang theo cô vợ nhỏ bên người, cũng miễn cho bị sói đuôi to khác mơ ước.
Đến nỗi vì sao thân thủ của cô vợ nhỏ lại tốt như vậy, thân phận của cô là cái gì, cô tới gần anh có thể có mục đích khác hay không, này đó đối với Xích Dương tới nói đều là không tồn tại.
Cô vợ nhỏ yêu anh như vậy, chiều anh như vậy, vì giúp anh, không tiếc chạy đến nước L đi quấy rối.
Cô vợ nhỏ tốt như vậy nếu Xích Dương còn cảm thấy Chung Noãn Noãn tiếp cận anh là có mục đích, anh cảm thấy anh nên bị đưa đi tròng lồng heo.
Kỳ thật khi Chung Noãn Noãn đưa ra loại yêu cầu này cô cảm thấy khả năng chính mình có thể thông qua chỉ khoảng 30%.
Ai ngờ, Xích Dương lại là không hề nghĩ ngợi, thực sảng khoái liền đáp ứng.
Làm hại cô nửa ngày đều không phản ứng kịp.
Chờ phản ứng lại đây, tâm tình của Chung Noãn Noãn lập tức liền tốt lên.
"Thật sự? Anh đáp ứng rồi nha! Nếu là nhiệm vụ nguy hiểm, đặc biệt là nhiệm vụ ra xa nhà, nhất định phải mang em theo nha! Đã đáp ứng em rồi, liền không được thay đổi. Nếu là về sau thay đổi, em liền không để ý tới anh."
Không để ý tới anh?
Này tuyệt đối là chuyện lớn!
Xích Dương lập tức nói: "Yên tâm đi, ở trong đội ngũ của anh, anh có quyền nói chuyện tuyệt đối. Đáp ứng mang theo em, liền nhất định sẽ mang theo em."