"May mắn anh không phát bệnh lúc đang làm nhiệm vụ, mà là sau khi trở về mới phát bệnh."
Nếu không hậu quả này quả thực không dám tưởng tượng.
Sống lại một đời, quả nhiên rất nhiều chuyện đều thay đổi.
Rốt cuộc đời trước Xích Dương làm khai lô giải phẫu lần thứ ba là năm thứ 3 sau khi kết hôn cùng cô.
Mà lần này, nếu không phải cô ở bên cạnh, hôm nay anh khẳng định liền phải làm khai lô giải phẫu trước tiên. Hơn nữa cô dám khẳng định, nếu hôm nay cô không ở, anh khai lô giải phẫu khẳng định sẽ thất bại. Rốt cuộc lượng máu chảy quá lớn, cơ bản không kịp chữa trị.
Xích Dương không dám nói anh là bởi vì ở bên trong thang máy thấy được máu, bị dọa tới rồi, mới dọa phá vết thương chảy máu não lần trước. Lúc sau lại bởi vì không ý thức được não đang chảy máu, còn chạy tới tắm nước nóng.
Nếu không Noãn Noãn sẽ biết anh đã biết hoặc là nghi ngờ thân phận của cô.
Cho nên đối mặt sự giáo dục của cô vợ nhỏ, Xích Dương giống một đứa trẻ nghiêm túc nghe lời, khiêm tốn tiếp thu phê bình.
Chung Noãn Noãn lái xe một đường hướng bệnh viện.
Trên đường, Xích Dương đặc biệt ngoan, đặc biệt nghe lời, dọc theo đường đi đều ngọt ngào mà chịu đựng cô vợ nhỏ lải nhải.
Đêm nay Chung Noãn Noãn thật đúng là bị dọa tới rồi, nếu không phải bởi vì tinh thần lực trước mắt của cô vừa lúc có thể chống đỡ cô hoàn thành thuật châm cứu nhỏ này, vậy hôm nay Xích Dương liền xong đời. Cho nên liền nói nhiều một ít.
Mà Xích Dương còn lại là chờ cô lải nhải xong rồi, mới thái độ tốt đẹp lại thành khẩn mà mở miệng nói: "Noãn Noãn, thực xin lỗi, hôm nay làm em lo lắng."
Chung Noãn Noãn: "..."
Cô thật đúng bị dọa tới rồi, thật đúng là lo lắng. Ai làm anh biết rõ tình trạng thân thể của chính mình không tốt còn tranh đua như vậy?
"Trước kia anh là bởi vì muốn hoàn thành mộng tưởng của anh, cho nên mới không màng sự khuyên can của bác sĩ cùng người nhà kiên quyết làm theo ý mình. Thông qua chuyện hôm nay anh hiểu được một điều, thân thể của anh đã không còn thuộc về anh một người, cũng là thuộc về em. Cho nên chờ thêm đoạn thời gian anh sẽ xin chuyển nghề, hoặc là chuyển văn chức quân đội."
Chung Noãn Noãn cả kinh, chân dẫm phanh, chậm rãi dừng xe lại, dựa vào ven đường.
"Vì sao?" Chung Noãn Noãn nhìn anh: "Làm quân nhân không phải là mộng tưởng của anh sao?"
"Nhưng mộng tưởng hiện tại của anh là em."
Chung Noãn Noãn: "!"
Thình lình xảy ra tỏ tình, đâm hỏng eo thon nhỏ của cô.
Anh Xích Dương nhà cô quả thực càng ngày càng biết nói chuyện.
Làm cô như thế nào chịu được?
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Xích Dương, Chung Noãn Noãn hỏi: "Anh nói thật?"
"Ừ." Xích Dương gật đầu.
"Vậy anh từ bỏ kiếp sống quân lữ, anh có cảm thấy tiếc nuối không?"
Trong nháy mắt ánh mắt Xích Dương hiện lên giãy giụa, nhưng sau khi nhìn đến đôi mắt của Noãn Noãn liền kiên định xuống dưới: "Sẽ không."
Anh muốn cho Noãn Noãn một cuộc sống an nhàn, không muốn cô vì anh mà sống một cuộc sống lo lắng đề phòng.
Đêm nay tất cả những việc Noãn Noãn vì anh làm tuy rằng khiến anh cảm động, vui vẻ, chấn động, nhưng là làm một người đàn ông, anh không thể ích kỷ như vậy. Nếu ngay cả ngôi nhà nhỏ của chính mình, vợ của chính mình anh đều không thể bận tâm đến, vậy anh sao có thể phục vụ vì mọi người?
Nhưng mà thân phận của Xích Dương Chung Noãn Noãn là biết đến.
Năng lực cùng khát vọng của anh cô cũng là biết đến.
Thậm chí ngay cả chuyện kẻ thù của anh đối với anh như hổ rình mồi cô cũng là biết đến.
Cho nên nếu lựa chọn anh, cô lại sao có thể lấy phần cảm tình này bắt cóc anh?
Chung Noãn Noãn cúi người, còn không có đi vào trong lòng ngực Xích Dương, Xích Dương liền biết cô muốn làm gì, lập tức vươn tay ôm cô vào trong lòng ngực.
"Anh Xích Dương, em biết anh sẽ tiếc nuối, rốt cuộc anh thích chức nghiệp của chính mình như vậy."