Đừng nói lúc phi thường, cho dù là bình thường cũng không thiếu ngáng chân gây chuyện với nước Z. Đặc biệt gặp được loại chuyện này, chẳng lẽ bọn họ không nên là sắc mặt bỏ đá xuống giếng sao?
"Tư lệnh Lãnh, tôi thật là Tang Cát. Nếu ngài không tin, có thể chờ sau khi đội trưởng Xích trở lại tự mình hỏi anh ta. Một giờ trước anh ta đã lên thuyền, còn có một giờ là có thể đến cảng thành phố Giang."
Người ta đều đã nói như vậy, Lãnh Tấn Bằng cũng không thể không tin.
"Vậy cảm ơn tướng quân Tang Cát. Chuyện này, Lãnh Tấn Bằng tôi thiếu cậu một nhân tình cá nhân, nếu về sau tướng quân Tang Cát có khó khăn gì, chỉ cần là không trái pháp luật, nếu tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giúp cậu."
Tuy rằng biết khẳng định là Xích Dương cũng giúp Tang Cát, cậu ta mới có thể làm ra chuyện thoái nhượng như vậy, nhưng mà Lãnh Tấn Bằng vẫn là nguyện ý cảm ơn Tang Cát.
Bởi vì Tang Cát áp xuống chuyện này, nguyên thủ nước L sẽ không tìm nước Z nói chuyện, bên phía đại tướng quân sẽ không xử phạt ông.
Cho nên thiếu Tang Cát một nhân tình cũng là ông tự nguyện.
Trong tình huống bình thường, loại chuyện này, đối phương đều sẽ đồng ý.
Ai ngờ Tang Cát lại cảm kích chối từ: "Không không không không không không! Tư lệnh Lãnh, ý tốt của ngài lòng tôi nhận, nhưng mà ngài không nợ tôi cái gì, cho nên không cần cảm thấy cảm kích tôi. Nếu về sau có chuyện yêu cầu tư lệnh Lãnh hỗ trợ, chúng ta lại nói, lúc này đây trong lúc vô tình cứu đội trưởng Xích, chỉ có thể nói là thuận tay mà thôi, tư lệnh Lãnh thật sự không cần cảm kích tôi."
Tương phản, nếu không có Xích Dương, nếu Xích Dương không tới nước L, đại kim chủ nhà anh sẽ không xuất hiện, nếu là đại kim chủ không đi cứu Xích Dương, đến bây giờ anh vẫn chỉ là một cấp dưới nói không nên lời bên người Duy Nại Cùng mà thôi.
Thậm chí Duy Nại Cùng phát hiện anh đã biết cơ mật của anh ta, nói không chừng sẽ bí mật xử lý anh.
Trên cơ bản anh cũng không làm chuyện gì, liền thành tướng quân của nước L, dựa vào kim chủ thăng quan phát tài, sao có thể không biết xấu hổ đòi chỗ tốt từ phía người đàn ông mà đại kim chủ thích được?
Anh thật ra tưởng lấy chỗ tốt, nhưng anh chỉ sợ sau khi cầm chút chỗ tốt này, đại kim chủ một cái tâm tình không tốt, làm anh cũng thể hội kết cục của trung tướng Nạp Sâm cùng thiếu tướng Duy Nại Cùng một chút. Vậy chính là mất nhiều hơn được.
Ý tưởng của Tang Cát vô cùng chính thống, nếu đã leo lên chân thô to, vậy đừng luôn mãi có ý tưởng lấy mỡ từ đùi gà khác. Nếu không nắm giữ cân bằng tốt, chân thô to không cho anh ôm, vậy mới bi thôi.
Anh dám khẳng định, ngày đại kim chủ không cho anh ôm đùi, hẳn chính là ngày anh bị diệt khẩu.
Lãnh Tấn Bằng lại nói chuyện cùng Tang Cát một lúc lâu, ông chân chính cảm thấy tướng quân Tang Cát là người tốt rất hàm hậu và thành thật, chết sống muốn thiếu anh cái gì, nếu không ái ngại. Mà Tang Cát ở bên kia điện thoại không ngừng chối từ, hạt mồ hôi to đều bị vội ra tới.
Rốt cuộc, Lãnh Tấn Bằng không lay chuyển được vị tướng quân ngay thẳng này, ngàn ân vạn tạ mà tắt điện thoại.
Điện thoại mới vừa tắt, điện thoại của Xích Dương liền gọi tới.
"Tư lệnh."
"Xích Dương? Cậu thế nào? Có phải đã ở trên đường trở về hay không?" Lãnh Tấn Bằng kích động hỏi.
"Đúng vậy, đã tiến vào khu vực biển của nước Z, bên ta có 3 người bị thương nặng, cũng không có nhân viên tử vong."
Được đến trả lời khẳng định của Xích Dương, lúc này Lãnh Tấn Bằng mới hư thoát mà ngồi xuống ghế.
Một trái tim treo cao, lúc này mới chân chính trở lại trong ngực.
"Tốt, tôi lập tức phái người tới bến tàu tiếp ứng."
"Đúng vậy."
Xích Dương đứng ở đầu thuyền thu hồi điện thoại. Thân hình cao dài đón gió mà đứng, ánh trăng chiếu vào thân hình kiên nghị đĩnh bạt, chiếu ra một cắt hình thanh tuyển thon dài ở đầu ván kẹp.