Nam Cung Thuật có chút tiếc nuối mở miệng: "Như vậy chờ ông liên hệ nước L, mà bên nước L lại gọi điện thoại cho nước ta, tôi sẽ công khai xử phạt ông. Tuy rằng tôi sẽ xử phạt nhẹ nhàng, nhưng mà ông biết, hiện tại bên phía nhà họ Thạch càng ngày càng đắc thế, nếu bọn họ gây khó dễ.."
"Đại tướng quân, ngài có thể giúp Xích Dương tôi cũng đã thật vui vẻ. Chuyện lần này thật là do quyết sách sai lầm của chúng tôi, là sai lầm của tôi, cho nên chỉ cần Xích Dương có thể bình an trở về, tổng thống xử trí tôi như thế nào, tôi đều cam nguyện. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cản lại Xích Dương, tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm khó dễ ngài."
"Được. Vậy ông nhớ lấy số điện thoại của tướng quân Tang Cát, nói chuyện với cậu ta một chút."
"Được. Cảm ơn đại tướng quân."
Tắt điện thoại, Lãnh Tấn Bằng không dừng lại một phút, trực tiếp gọi điện thoại cho Tang Cát.
Giờ phút này Tang Cát đã trở lại bộ tổng chỉ huy, thông qua sửa gấp, ít nhất hiện tại đã có thể liên hệ với điện thoại của bộ tổng chỉ huy.
Vừa nghe là cấp trên của Xích Dương, tư lệnh quân khu thành phố Giang, Tang Cát vốn dĩ một bộ tư thái cấp trên lập tức chuyển biến 180 độ.
Sau khi đuổi tất cả mọi người ra văn phòng tổng chỉ huy, lúc này Tang Cát mới nói: "Tư lệnh Lãnh, ông cứ yên tâm đi, đội trưởng Xích cùng các đội viên của anh ta đều không có việc gì, có 3 đội viên bị thương tương đối nghiêm trọng, nhưng là tôi đã mời bác sĩ xem qua, hơn nữa băng bó cho bọn họ, sau khi trở về dưỡng thương thật tốt là được. Đến nỗi đội trưởng Xích, anh ta rất lợi hại, bị nhiều người vây công như vậy, anh ta lại không bị thương một chút nào, sức lực lớn đến kinh người. Quân đội nước Z quả nhiên là hổ lang chi sư!"
Lãnh Tấn Bằng mới gọi điện thoại, vừa mới báo tên, chuẩn bị hứa hẹn chỗ tốt cho đối phương, làm đối phương hỗ trợ cứu người ra, ai ngờ ông còn không kịp nói chuyện, đối phương đã nói cho ông tất cả tình huống của bộ đội đặc chủng bọn họ.
"À đúng rồi, bởi vì phía trước toàn bộ thông tin cùng hệ thống internet của thành phố B đều bị tê liệt, cho nên lúc đội trưởng Xích rời đi không có biện pháp liên hệ ngài. Nếu hiện tại ngài đã gọi điện thoại tới, đội trưởng Xích nhờ tôi chuyển lời cho ngài, anh ta cùng các đồng đội đều không có việc gì, mong ngài yên tâm."
Lãnh Tấn Bằng vừa nghe Xích Dương cùng các đội viên bộ đội đặc chủng đã toàn bộ bình an trở lại, trái tim vẫn luôn treo lên rốt cuộc thả xuống dưới, liên thanh nới lời cảm ơn với Tang Cát.
Tang Cát lập tức nói: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!" Rốt cuộc chuyện này xuất lực chính là đại kim chủ nhà bọn họ. Anh cũng là dựa vào đại kim chủ nhà anh mới ở đi lên đỉnh cao cuộc đời trong một đêm.
"Tướng quân Tang Cát, lần này là chúng tôi đột ngột, quân đội nước Z chúng tôi nguyện ý làm ra bồi thường nhất định đối với các người."
"Không cần không cần!" Tang Cát nhanh chóng từ chối.
Sau đó nhỏ giọng mà nói: "Chuyện đội trưởng Xích tiến vào thành phố B nguyên thủ cơ bản là không biết. Hiện tại anh ta đã rời đi, cho nên coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Mọi người đều phương tiện."
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Nói thật, làm quan quân thời gian dài như vậy, giao tiếp vô số lần với chính trị gia của các quốc gia, Lãnh Tấn Bằng vẫn là lần đầu tiên gặp được tướng quân hàm hậu thành thật như vậy.
Chẳng những giải cứu Xích Dương, làm cậu ta an toàn trở lại, nước Z bọn họ muốn bồi thường bọn họ đều không cần, còn muốn che dấu chuyện này giúp bọn họ?
Như thế nào cảm giác loại chuyện bầu trời rớt bánh có nhân này rất không đáng tin cậy?
"Ngượng ngùng, mạo muội hỏi một câu, ngài là tướng quân Tang Cát phải không?"
Tang Cát: "..."
Không phải Lãnh Tấn Bằng bệnh đa nghi nặng, mà là chuyện này thấy thế nào đều lộ ra một tia quỷ dị?
Nước L cùng nước Z tuy rằng là nước láng giềng, nhưng nước L càng là phụ thuộc nước M.