Dung nhan tuấn lãng ngũ quan thâm thúy, hình dáng cương nghị, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm lúc sáng lúc tối, mờ mịt không rõ cảm xúc.
Thật lâu sau, anh mới lại cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại tới chung cư bên kia.
Điện thoại vang lên bốn lần, Xích Dương đang chuẩn bị tắt đi, đầu bên kia điện thoại đột nhiên có động tĩnh.
Xích Dương có thể nghe được điện thoại ở đầu giường sau khi bị cầm lấy, còn bởi vì chủ nhân không cầm chắc, "Phanh" một tiếng rơi xuống đất, sau đó mới bị nhặt lên.
"Alo!"
Một thanh âm mơ mơ màng màng vang lên, tuy rằng không nhìn tới người, nhưng chỉ là nghe thanh âm, Xích Dương cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng dễ thương mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, mấy ngọn tóc nghịch ngợm dựng ở trên đầu, tựa như một con mèo con đang ngủ ngon bị cưỡng chế đánh thức, đôi mắt nhỏ ngây ngốc bất lực còn không ngắm nhìn của cô vợ nhỏ nhà anh.
"Noãn Noãn."
Thanh âm của Xích Dương dịu dàng vang lên ở trong đêm đen, thực mau liền bao phủ ở trong biển rộng sóng gió. Nhưng mà Chung Noãn Noãn vẫn nghe được.
Vốn dĩ mơ hồ cùng lười biếng nháy mắt bị vui mừng thay thế được: "Anh Xích Dương!"
Nghe được giọng nói to lớn vui sướng của cô vợ nhỏ, khuôn mặt tuấn tú của Xích Dương không nhịn được giơ lên một mạt tươi cười đẹp đến thiên nộ nhân oán.
"Ừ. Anh xin lỗi, quấy rầy em ngủ."
"Không quấy rầy không quấy rầy! Thật sự một chút cũng không quấy rầy! Anh Xích Dương, sao anh có rảnh gọi điện thoại cho em? Nhiệm vụ của các anh chấp hành thuận lợi không? Có nguy hiểm không? Sao muộn thế này mà anh cũng chưa ngủ?"
"Không có nguy hiểm, đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Anh đang trên đường trở về."
"Thật sự?"
Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng hoan hô vui sướng đến muốn đem trần nhà đều chọc ra một cái lỗ thủng của Chung Noãn Noãn.
"Ừ."
"Vậy anh ăn cơm tối chưa? Còn bao lâu nữa thì trở về? Em.. Cần em đi siêu thị mua hai hộp mì ăn liền cho anh không?"
Xích Dương có chút dở khóc dở cười.
Anh biết Noãn Noãn nhà anh không biết nấu cơm, chẳng qua cô có thể có lòng muốn ở thời gian này mua hai hộp mì ăn liền cho anh, anh đã rất vui vẻ.
"Không cần Noãn Noãn, hôm nay anh đến quốc gia khác, hiện tại chỉ là đang trên đường về nước. Sau khi trở về anh còn muốn đi quân khu báo cáo, cho nên đêm nay không thể trở lại. Anh chỉ là không yên lòng em, sợ em lo lắng cho anh, cho nên liền gọi điện thoại cho em."
"Vậy bây giờ anh còn có bao lâu mới có thể về nước?"
"Đại khái còn có một giờ."
"Vậy anh mau nắm chặt thời gian ngủ một giấc, nếu là không ngủ được, cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Chờ lát nữa trở lại khẳng định lại muốn báo cáo công tác, lại có rất nhiều chuyện muốn xử lý, anh liền nhân lúc này nghỉ ngơi một chút đi."
"Được. Vậy em ngoan ngoãn ngủ."
"Vâng, em đây ngày mai tan học tới quân khu gặp anh."
"Được. Moah moah."
"Phốc.."
Chung Noãn Noãn không phản ứng kịp, thình lình nghe được người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng như Xích Dương nói một tiếng moah moah với cô, trực tiếp liền phun.
Nima, phong cách này, thật quỷ dị!
Xích Dương nhướng mày: "Làm sao vậy? Không phải nói lúc tách ra đều phải nói một tiếng moah moah coi như là trợ từ ngữ khí sao? Anh dùng sai rồi?"
"Không sai! Không sai không sai!" Chung Noãn Noãn lập tức trả lời vô cùng khẳng định.
"Anh Xích Dương, về sau mỗi lần anh tạm biệt em liền phải moah moah với em một cái."
Trong mắt Xích Dương đều tràn đầy ý cười, thuận theo mà cưng chiều nói: "Được."
Tắt điện thoại, Chung Noãn Noãn thở ra một hơi.
Cô liền biết bằng sức quan sát của Xích Dương, anh khẳng định sẽ nghi ngờ cô, khẳng định sẽ gọi điện thoại cho cô trước tiên.