"Nơi nào là đến sáng ngày thứ hai?" Lãnh Tấn Bằng xen vào: "Rõ ràng là đến ngày thứ ba. Cho dù là hôm nay, cảm giác đau cũng không bằng một nửa trước kia. Hoàn toàn có thể nhẫn nhịn."
"Thế nhưng là tại sao muốn nhẫn nhịn?"
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Cái này không phải là không có cách nào sao?
"Cảm giác đau sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thần kinh não của chú, một khi thần kinh não bị hao tổn, các bộ phân khí quan trên cơ thể cũng dễ dàng bởi vì loại cảm giác đau này mà dẫn phát một loạt chứng viêm. Đứng đầu là hê thống bạch huyết. Cho nên cháu cần sử dụng biện pháp cưỡng chế ức chế sự đau đớn của chú.
Dù là cháu mỗi ngày đến châm cứu cho chú, chú cũng chỉ có thể nhẹ nhõm nửa ngày. Nhưng nếu như có chỉ ở bên trong, ít nhất có thể quản nửa tháng. Loại chỉ này là loại thân thể có thể hấp thu, đại khái nửa tháng liền có thể hấp thu, cho nên trước khi chỉ được chôn vào bị hấp thu, cảm giác đau của thân thể chú sẽ không quá mạnh. Cái này tốt hơn nhiều so với uống thuốc giảm đau. Cứ như vậy ba ngày châm cứu một lần, nửa tháng chôn chỉ một lần, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.
Mặc dù cháu có thể mỗi ngày đều châm cứu cho chú, nhưng là hiệu quả của việc hôm nào cũng châm cứu cùng 3 ngày châm cứu một lần không khác nhau bao nhiêu. Nếu như mỗi khi trời tối cháu đều châm cứu cho chú một lần, nhưng buổi chiều ngày thứ hai chú liền bắt đầu có triệu chứng, như vậy còn không bằng chôn chỉ."
Xích Dương nghe xong, lập tức thuận theo: "Noãn Noãn, không cần nói nhiều, trực tiếp chôn chỉ đi."
"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu.
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Ông đồng ý sao?
Nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh buốt của Xích Dương, cuối cùng Lãnh Tấn Bằng vẫn là nằm xuống.
Chôn chỉ mặc dù cảm giác đau hơn châm cứu, thế nhưng là hoàn toàn tốt hơn vô số lần so với việc bác sĩ bệnh viện dùng kim tiêm cứng rắn tiêm thuốc giảm đau vào cho ông.
Dần dần, Lãnh Tấn Bằng liền buông lỏng xuống dưới.
Chôn chỉ xong, Lãnh Tấn Bằng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
"Không có một chút cảm giác dị vật gì."
"Đó là tự nhiên! Tay nghề của Noãn Noãn nhà tôi, không phải là người nào đều có thể so."
Đối mặt Xích Dương tùy thời đều đem cô nâng lên trời, Chung Noãn Noãn lộ ra một nét cười đặc biệt đẹp đẽ lại tươi đẹp, làm cho đôi mắt của Xích Dương đều có chút hoa.
Không kìm lòng được, liền hôn về phía nét cười xinh đẹp kia.
Lãnh Tấn Bằng: "!"
Lại bị cẩu lương lấp đầy miệng, Lãnh Tấn Bằng mau chóng rời đi, chạy tới gõ cửa ban công sát vách.
Gõ nửa ngày cũng không ai mở cửa.
Vừa lúc cảnh vệ tuần tra tầng lầu đi tới, Lãnh Tấn Bằng hỏi: "Chính ủy đâu?"
Cảnh vệ đứng thẳng người lên, kính một cái quân lễ vừa đẹp lại tiêu chuẩn: "Báo cáo thủ trưởng, chính ủy đã tan làm. Ông ấy để cho tôi nói cho ngài, gần nhất ông ấy đang truy kịch."
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Một đòn ngay tim!
Chung Noãn Noãn đi theo Xích Dương về tới ký túc xá của anh. Đi đến tầng ba, vừa lúc nhìn thấy đôi mẹ con kỳ hoa chị Trần cùng Trần Lệ Dung đang vận chuyển hành lý, Chung Noãn Noãn cùng hai người chạm thẳng vào nhau.
Trần Lệ Dung lôi kéo một cái rương hành lý, chị Trần ở đằng sau xách một cái túi đan dệt cực lớn, hai mẹ con một trước một sau đi ra.
Còn tưởng rằng mẹ con hai người này thấy được cô, lại muốn chế nhạo cô, thậm chí nói cô là hồ ly tinh cái gì. Ai ngờ Trần Lệ Dung sau khi nhìn thấy Xích Dương, cùng với cô đang bị Xích Dương nắm tay, nước mắt lập tức liền ra tới.
Vô cùng đáng thương lại mắt lom lom nhìn Xích Dương, trong mắt tràn đầy chờ đợi.
Thế nhưng là cô ta có thể từ trong mắt Xích Dương nhìn thấy, cũng chỉ có lạnh lùng cùng lạnh nhạt.
Ánh mắt băng sương lạnh lùng khiến Trần Lệ Dung một chút hi vọng cuối cùng đều tan vỡ. Trần Lệ Dung trực tiếp khóc ra tiếng, dẫn theo hành lý đi xuống tầng.
Chị Trần ở đằng sau đi ra, đang muốn trừng mắt cô, thế nhưng là sau khi cảm nhận được ánh mắt của Xích Dương, sắc mặt khó nhìn mấy phần.