Cuối cùng, cũng không có trừng mắt cô, hừ một tiếng cũng đi theo xuống tầng.
"Đi thôi."
Xích Dương nắm tay Chung Noãn Noãn đi lên tầng sáu, về tới nhà của anh.
"Anh Xích Dương, mẹ con Trần Lệ Dung là tình huống như thế nào? Anh làm cái gì?"
"Anh điều Trần Lệ Dung đến vùng núi xa xôi chi viện cho biên cương."
Chung Noãn Noãn: "A.. Em sẽ không ghen tị với cô ta!"
Ngay cả nữ xứng đánh xì dầu như vậy cô đều ghen tị, vậy sau này đi thủ đô, những oanh oanh yến yến quay chung quanh bên người anh Xích Dương kia cô chẳng phải là bị phiền chết?
Chẳng qua Xích Dương lại là một khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm túc giải thích nói: "Mặc dù em sẽ không ghen tị với cô ta, thế nhưng là anh không muốn bởi vì những người này mà tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới em."
"Anh Xích Dương, bọn họ sẽ không tạo thành ảnh hưởng với em, em biết người anh thích chỉ có em."
"Nhưng cô ta không phải nói nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước sao? Cho nên anh để cô ta đi xa một chút."
Chung Noãn Noãn: "..."
Khó trách Trần Lệ Dung một bộ ấm ức, hóa ra lại là bởi vì câu nói trong nhà ngày đó gây tai họa.
"Anh như vậy, người khác có thể nói anh lấy quyền đè người hay không?"
Dù sao thân phận Xích Dương đặc thù như vậy, bên người anh không biết có bao nhiêu người đều đang nhìn anh, ước gì anh rơi đài đâu?
"Đây là ba cô ta đồng ý. Đồng thời anh cũng không có lấy quyền đè người, cô ta mặc dù bị điều đi vùng núi xa xôi, thế nhưng là cấp bậc lại từ thiếu úy thăng thành trung úy. Nếu như không chống đỡ được, dưới tình huống không có lập công, ít nhất còn phải lại chờ năm năm. Anh giúp cô ta tiết kiệm năm năm thanh xuân, có cái gì không tốt? Làm sao, em không muốn anh điều cô ta đi?"
Xích Dương nhìn xem Chung Noãn Noãn, một bộ dáng bá đạo tổng giám đốc. Chung Noãn Noãn cảm giác cô chỉ cần nói ba chữ không quan trọng, trong thời gian dài trong lòng người đàn ông này đoán chừng sẽ không quá đẹp.
Vì vuốt lông cho người đàn ông nhà mình, không cho anh sinh ra ý nghĩ cô không thèm để ý anh, Chung Noãn Noãn lập tức biến thành một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu, nhanh chóng cọ xát mấy lần ở trong ngực anh: "Muốn! Sao có thể không muốn? Em không thích bên người anh xuất hiện bất kỳ một người phụ nữ nào!"
Khuôn mặt đẹp trai của Xích Dương vẫn nghiêm túc như cũ, nửa ngày mới nhăn nhó nói một câu: "Nhưng em mới vừa nói, em sẽ không ghen tị."
Cùng tình huống như vậy, mặc kệ là người đàn ông nào, chỉ cần tới gần Chung Noãn Noãn, chỉ cần có ý tưởng với Chung Noãn Noãn, anh đều sẽ ghen tị, đều sẽ khó chịu người đàn ông kia, đều sẽ muốn để người kia cách Chung Noãn Noãn xa xa.
Thế nhưng là Noãn Noãn nhà anh lại nói cô sẽ không ghen tị.
Tâm tắc!
Lòng chua xót!
Khó chịu!
"Em nói em sẽ không ghen tị đó là bởi vì em muốn biểu hiện rộng lượng một chút! Em không muốn để cho anh cảm thấy em là một người phụ nữ hẹp hòi, càng không muốn để anh cảm thấy em là một người không phân rõ tốt xấu, chỉ biết ghen tị, lại bởi vì một chút chuyện nhỏ cho anh thêm phiền."
Chung Noãn Noãn cảm giác cô còn oan hơn cả Đậu Nga.
Cho nên anh Xích Dương nhà cô trái tim pha lê cũng là bởi vì cô quá hiểu chuyện mà bị thương tổn tới sao?
Nhìn xem bộ dáng của Xích Dương vẫn cứ muốn nói lại thôi, Chung Noãn Noãn vội vàng nói: "Nếu là anh không thích em rộng lượng như vậy, em có thể.."
"Anh không thích." Xích Dương nhanh chóng thổ lộ.
Chung Noãn Noãn: "..."
Có thể để cho cô nói hết lời sao?
"Anh không thích em rộng lượng như vậy, anh thích em ghen tị."
Ánh mắt Xích Dương sáng rực, thần sắc khẩn thiết đến không thể lại khẩn thiết.
Chung Noãn Noãn gật đầu: "Được, về sau nếu ai dám có ý đồ với anh, em liền ghen tị cùng anh, em còn sẽ xé bức cùng đối phương. Có được hay không?"
Khuôn mặt nghiêm túc rốt cục bắt đầu hòa tan, có ý cười ẩn ẩn hiển hiện.
Chung Noãn Noãn: "..."