Mặc dù càng là tiếp xúc liền phát hiện bí mật của cô vợ nhỏ càng nhiều, nhưng anh tôn trọng bí mật của cô vợ nhỏ, cũng vì cô có năng lực như vậy mà cảm thấy vui vẻ.
"Vợ cậu lợi hại như vậy vậy cậu còn bảo tôi xin phép nghỉ làm gì?"
Đối mặt với tình cảm khiến người đỏ mắt như vậy, cùng thỉnh thoảng kín đáo đưa cẩu lương cho ông, Lãnh Tấn Bằng cảm giác trái tim của ông càng ngày càng pha lê, nhịn không được liền muốn nói lại Xích Dương.
Bằng cái gì một người đàn ông góa bụa như ông phải chịu phần tức giận này.
Mặc dù trong lòng Xích Dương mỗi lần đều gọi Noãn Noãn nhà anh là cô vợ nhỏ, thế nhưng là dù sao còn không có cầm tới sách vở kia, cho nên không dám gọi bậy.
Giờ phút này tiếng lòng của anh bị Lãnh Tấn Bằng nói ra, mặc dù bị nói, nhưng trong lòng Xích Dương cũng là mừng khấp khởi.
Anh liền thích nghe người khác nói vợ cậu xx.. như vậy. Dù là bị nói, anh cũng vui vẻ.
Đừng hỏi Lãnh Tấn Bằng nhìn ra sự vui vẻ từ trên khuôn mặt nghiêm túc của Xích Dương như thế nào, ở chung cùng cậu ta được 26 năm, cậu ta dù là nhếch lên một cọng tóc gáy, ông cũng có thể nhìn ra được.
Tóm lại, sau khi nói lời này Lãnh Tấn Bằng liền nhìn ra, ông chẳng những không có làm cậu ta tức giận, ngược lại làm cậu ta vui vẻ.
Nhớ lại lời nói vừa rồi một chút, Lãnh Tấn Bằng yên lặng mím môi.
Ông thừa nhận, cẩu lương này là chính ông kín đáo đưa cho mình ăn.
Sớm biết nói câu vợ cậu xxx như vậy cũng có thể làm cậu ta vui vẻ nửa ngày, ông liền không nói.
Nhìn hai người đàn ông đội trời đạp đất này cãi nhau ở trước mặt cô, Chung Noãn Noãn có chút đau đầu.
"Chú Lãnh, trước đó cháu nhìn khẩu vị ăn cơm của chú vẫn là rất tốt, cho nên không nghĩ tới chú sẽ đặc biệt đau nhức, thế là liền dùng biện pháp châm cứu phổ thông cho chú, thứ nhất là muốn nhìn tình huống sau khi châm cứu của chú một chút, thứ hai là ngày đó cháu không có mang chỉ đến. Buổi trưa hôm nay cháu đã rút sạch đi mua chỉ, cho nên hôm nay cháu muốn trực tiếp chôn chỉ cho chú."
"Chôn chỉ là có ý gì? Xuyên chỉ vào trong bụng?"
Từ trước đến nay Lãnh Tấn Bằng sợ hãi chích, ngày đó sau khi Chung Noãn Noãn châm cứu cho ông, ông cảm thấy chẳng những không đau, còn rất dễ chịu, lúc này mới nghe lời như vậy chờ Chung Noãn Noãn châm cứu cho ông, nếu không ông đã sớm chạy.
Hiện tại nghe xong, muốn xuyên chỉ vào trong bụng ông, ông liền cảm giác bụng ông thành mặt bao phủ trên đệm chăn, da đầu cũng nhịn không được run lên từng đợt.
Nhìn Lãnh Tấn Bằng như vậy Chung Noãn Noãn liền biết ông hiểu lầm.
"Chú Lãnh, châm cứu đau không?"
"Châm cứu cũng không đau nhức, nhưng mà.."
"Vậy được rồi. Chôn chỉ không đau hơn châm cứu bao nhiêu. Chú nằm xuống đi."
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Nhìn thoáng qua Xích Dương, vốn là muốn để cậu ta nói hai câu giúp ông, kỳ thật ông càng muốn Chung Noãn Noãn sau khi tan học không bận rộn đến châm cứu giúp ông, nhưng mà nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia, lời đến khóe miệng lại bị ông nuốt xuống.
"Noãn Noãn, có thể mỗi ngày châm cứu hay không? Nếu em không tiện, anh cũng có thể đưa chú ấy đến gặp em. Em xem hiệu quả mỗi ngày châm cứu tốt hơn, vẫn là hiệu quả chôn chỉ tốt hơn?"
Lãnh Tấn Bằng nhìn về phía Xích Dương, khó được cậu ta có lòng tốt nói chuyện giúp ông. Không uổng phí ông ăn nhiều cẩu lương của cậu ta như vậy, vô tình bị cậu ta ngược.
"Ngài không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi cũng không phải là đang giúp ngài đào thoát chôn chỉ. Tôi là muốn hỏi loại nào tốt đối với ngài, nếu như chôn chỉ tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ không đề nghị Noãn Noãn mỗi ngày đến châm cứu giúp ngài."
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Sau đó ánh mắt của hai người đồng thời dừng trên người Chung Noãn Noãn.
"Đạo lý rất đơn giản, chú Lãnh nói sau khi em châm cứu cho chú ấy, chỉ có thể quản đến sáng ngày thứ hai, cho nên.."