Thấy Lãnh Tấn Bằng ngượng ngùng trả lời, Chung Noãn Noãn nói: "Không có gì ngượng ngùng, mặc dù chú là quân nhân, nhưng cũng là người bệnh. Mặc dù cháu không phải bác sĩ, nhưng lại có quyền biết đến bệnh tình của chú. Cháu liền muốn biết hiện tại trình độ đau đớn của chú như thế nào."
Dưới ánh mắt quan sát nghiêm túc của Xích Dương, lúc này Lãnh Tấn Bằng mới do do dự dự mở miệng.
"Mỗi ngày sẽ hơi đau mấy lần."
"Cụ thể mấy lần? Mỗi lần thời gian dài bao lâu?" Chung Noãn Noãn hỏi.
"Đại khái ba bốn lần, mỗi lần đại khái nửa giờ đến một giờ."
Chung Noãn Noãn nhìn xem Lãnh Tấn Bằng, vô tình nói: "Vậy cái này liền không gọi là hơi đau. Vùng gan dù là bị hao tổn, cảm giác đau cũng không rõ ràng. Có thể rõ ràng cảm giác được đau đớn, tình huống đã vô cùng không tốt. Mà chú còn bị đau nhức nửa giờ đến một giờ, dưới tình huống bình thường đau đớn kéo dài hơn năm phút liền sẽ biến thành đau nhức khó có thể chịu được. Cho nên cái này không gọi là hơi đau."
Nhìn thoáng qua sắc mặt Xích Dương chìm xuống, miệng Lãnh Tấn Bằng có chút co lại: "..."
"Thế nhưng là sau ngày đó cháu châm cứu cho chú, cảm giác liền tốt hơn nhiều."
"Tốt như thế nào?"
"Buổi tối ngày hôm đó, suốt cả một buổi tối chú đều ngủ rất ngon, không có tỉnh lại, hoàn toàn không có cảm giác được đau nhức. Sáng ngày thứ hai cảm giác cũng vô cùng tốt. Mãi đến buổi chiều ngày thứ hai mới bắt đầu hơi đau một chút. Ngày thứ ba mặc dù đau đớn phát tác, nhưng là cảm giác đau lại tốt hơn rất nhiều so với bình thường, đau nhức không bằng một nửa lúc bình thường."
Lãnh Tấn Bằng nói xong, Xích Dương liền mặt đen không nói lời gì quyết định: "Bắt đầu từ ngày mai xin phép nghỉ, ngài đừng lại đến bộ đội đi làm. Chung cư của tôi có rất nhiều gian phòng, khoảng cách trường học Noãn Noãn cũng gần, Noãn Noãn tan học liền có thể châm cứu cho ngài."
Lãnh Tấn Bằng trừng mắt: "Tôi mới là tư lệnh quân khu này! Cậu có tư cách gì lên tiếng ra lệnh?"
"Vậy thì thế nào? Ngài đừng quên điều kiện tiên quyết trước khi ngài tới đây, cẩn thận tôi gửi báo cáo lên trên, ngài liền vĩnh viễn đừng nghĩ trở lại."
Lãnh Tấn Bằng: "!"
"Cậu uy hiếp tôi?"
"Tôi cũng không phải không cho ngài đến, khi nào ngài hết đau tùy thời có thể đi làm lại. Tôi đây là vì muốn tốt cho ngài, không nghĩ ngài tới đây dưỡng lão ngược lại tìm chết."
Lãnh Tấn Bằng bị làm cho tức chết: "Cậu.. Cậu đây là đang luyện tập nôn ngà voi sao?"
Nôn ngà voi?
Chung Noãn Noãn khẽ giật mình, suy nghĩ một chút mới hiểu được.. Tư lệnh đây là đang mắng anh Xích Dương nhà cô là chó?
Mắng chửi người cũng quanh co lòng vòng như thế, xem ra tư lệnh giống như chính ủy, đều là cấp bậc lão hồ ly.
"Được rồi!"
Chung Noãn Noãn thấy Xích Dương muốn tức giận, đi nhanh đến bên cạnh anh hòa giải.
"Em hỏi như vậy là bởi vì em có biện pháp giảm bớt cảm giác đau đớn của chú ấy. Bệnh này của tư lệnh mặc dù tới mạnh, nhưng là dùng châm cứu điều trị thật tốt khẳng định không có vấn đề."
Lời nói của Chung Noãn Noãn làm cho đôi mắt của Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng đều sáng lên.
Chẳng những có thể chữa khỏi, còn có thể giảm bớt cảm giác đau đớn trong quá trình trị liệu, đối với điều này Lãnh Tấn Bằng cảm thấy quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Thật?"
"Đương nhiên là thật! Lời nói của Noãn Noãn nhà tôi còn có thể giả sao? Noãn Noãn nhà tôi mặc dù không phải bác sĩ, nhưng lại lợi hại hơn bác sĩ nhiều. 57000 loại biện pháp châm cứu, chẳng lẽ còn không giải quyết được chút đau nhức này của ngài?"
Chung Noãn Noãn vẫn chưa trả lời, Xích Dương đã trả lời giúp cô.
Thủ pháp của cô vợ nhỏ mỗi ngày anh đều được lợi. Vốn dĩ giấc ngủ cực độ không tốt, còn thường xuyên đau đầu, thế nhưng sau mấy lần châm cứu này, Xích Dương phát hiện giấc ngủ chẳng những trở nên tốt hơn, ngay cả triệu chứng đau đầu bình thường đều giảm bớt rất nhiều.