"Tư lệnh, ngài làm gì?"
Khúc Minh Nghĩa thấy thế lập tức ngăn cản: "Thân thể này của ngài bác sĩ nói nghiêm cấm hút thuốc."
"Ai, không có việc gì, liền quất một cây."
"Một cây cũng không được! Thân thể này ngài còn muốn hay không?"
"Vậy liền quất một ngụm. Để cho tôi đỡ thèm."
"Một ngụm cũng không được! Ngài có tin tôi đi nói cho Noãn Noãn hay không? Ài, lời nói này, Noãn Noãn đang trị bệnh cho ngài, tại sao ngài lại đột nhiên chạy đến tới phòng làm việc của tôi tìm thuốc hút? Hôm nay trị liệu xong nhanh như vậy?"
Lãnh Tấn Bằng từ bỏ thuốc, nhìn xem Khúc Minh Nghĩa rất chân thành nói: "Noãn Noãn cùng Xích Dương ở bên kia hôn nhau. Xích Dương nói cậu ta là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này, nói xong hôn Noãn Noãn một cái. Noãn Noãn lập tức bá khí câu cổ Xích Dương xuống, sau đó một cái ổn định. Nói cho cậu ta biết, có thể bị cậu ta tìm tới, cô ấy cũng là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tôi nhìn bọn họ hôn đến vong ngã, liền đến chỗ ông ngồi một chút."
Khúc Minh Nghĩa ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Ngồi một chút là có thể, tùy thời hoan nghênh. Chính là tư lệnh, lần sau gặp được loại chuyện này, chúng ta có thể buồn bực ở trong lòng đừng nói ra đến được không? Còn nói chi tiết rõ ràng như vậy.. Tôi có thể nói cho ngài kỳ thật tôi tuyệt không muốn nghe hay không?"
Lãnh Tấn Bằng đột nhiên cười ha ha lên: "Biết ông không muốn nghe mới muốn nói cho ông nghe. Nếu không làm sao ôm đoàn sưởi ấm được?"
Miệng Khúc Minh Nghĩa co lại: "..."
Nhìn biểu tình bị ông nói làm cho buồn bực của Khúc Minh Nghĩa, Lãnh Tấn Bằng tiếp tục bổ đao: "Kỳ thật tôi chính là không ăn hết cẩu lương này, nghĩ đến quan hệ với ông tốt một chút, cho nên mang một ít tới cho ông ăn."
Nhìn tư lệnh vẻ mặt cười xấu xa, Khúc Minh Nghĩa: "..."
Cầu không cần quan hệ tốt như vậy!
"Chú Lãnh, sao chú lại chạy tới bên này?"
Chung Noãn Noãn trực tiếp liền đẩy ra cửa văn phòng Khúc Minh Nghĩa, sau đó liền nhìn xem hai vị lãnh đạo mắt to đối mắt nhỏ, biểu tình khuôn mặt vô cùng buồn bực.
"A? Hai người đây là làm sao vậy?"
Khúc Minh Nghĩa nhìn Chung Noãn Noãn một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ăn nhiều cẩu lương, không tiêu hóa."
Chung Noãn Noãn: "!"
"Tư lệnh, ngài mau đi đi. Tôi liền không theo ngài."
Lãnh Tấn Bằng nhìn về phía Khúc Minh Nghĩa: "Ông đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là tan tầm về nhà." Ông cũng không muốn lại ở nơi này bị nhét cẩu lương.
Thấy Lãnh Tấn Bằng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá ông: "Thế nào? Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Tốt xấu tôi còn có Tiểu Duệ, ông nói ông vừa không có vợ lại không có con, về nhà làm gì?"
Khúc Minh Nghĩa: "..."
Không có vợ không có con ông liền không thể về nhà nghỉ ngơi sao? Làm gì luôn chọc vào chỗ đau của ông?
Bạo kích.
Lãnh Tấn Bằng hạ lệnh: "Ở chỗ này chờ tôi, nói không chừng chờ chút nữa tôi mang đồ tốt tới cho ông."
Nhìn Lãnh Tấn Bằng cười đến ha ha, Khúc Minh Nghĩa không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: "Cẩu lương sao?"
"Làm sao có thể!"
Đôi mắt Khúc Minh Nghĩa sáng lên, cho là tư lệnh thật muốn đưa vật gì tốt cho ông, kết quả liền nghe Lãnh Tấn Bằng nói: "Ít nhất cũng phải là cẩu lương đồ hộp hoàng kim 24k! Ha ha ha ha.."
Nhìn xem tư lệnh trò đùa dai rời đi, Khúc Minh Nghĩa: "!"
Ông còn có thể lại nhàm chán hơn một chút sao?
Rất muốn nói lại, ít nhất ông có vợ con, chỉ là người không ở tại thành phố Giang. Chỗ nào giống ông ấy? Một người đàn ông già độc thân, trong lòng đều vặn vẹo được không!
Chung Noãn Noãn thông qua phân tích thành phần thuốc, cho Lãnh Tấn Bằng thuốc tây đối với ông mà nói là phù hợp nhất hiện nay, sau đó liền chuẩn bị làm châm cứu cho ông.
"Chú Lãnh, bọn họ cho chú đều là thuốc giảm đau, bình thường số lần đau của chú nhiều không? Rất đau sao?"