Từ hậu hoa viên tới khách phòng, đường đi không dài, chỉ là Thẩm Lăng Vân mặt đen thui bị nam nhân hoa chân múa tay không chút hình tượng khiến cho vừa lúng túng vừa xấu hổ… lại không biết nên làm sao… màa là, lúc này trong khách *** hầu như chưa có ai thức dậy, không ai nhìn thấy màn quái dị này.
Tìm được nam nhân này về, bảo hắn ở lại bên mình… Thẩm Lăng Vân không biết liệu có khiến nam nhân cho rằng đây chính là thừa nhận “quan hệ đó” giữa hai người không… thật ra y không muốn thừa nhận, đặc biệt là kiếp trước, sau khi y chịu đựng đau đớn xé rách và sỉ nhục kịch liệt khi Phi Dương đối xử với mình như vậy, cưỡng ép tiến vào cơ thể mình… Thẩm Lăng Vân hiếu thắng không muốn thừa nhận mình sợ hãi, nhưng rõ ràng y đang sợ hãi…
Hơn nữa, mình rõ ràng là một tên đàn ông không hơn không kém, lại phải giống như phụ nữ thần phục dưới thân nam nhân khác, mở rộng hai chân, tiếp nhận người khác… điều này tổn thương tới tự tôn của y, y không thừa nhận được… cho nên y mới không tiếc đuổi nam nhân đi…
Có điều hiện tại…
Ngồi trên chiếc giường không rộng rãi trong phòng, vì vai bị nam nhân ôm mà không tự giác nhẹ dựa vào ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ, quen thuộc, cảm giác rõ ràng như thế… mang theo an ủi và chân thật không thể thay thế…
Lưu người lại, nhưng lại chết sống không thừa nhận quan hệ này… vậy mình cũng quá ích kỷ rồi…
Cho nên… Thẩm Lăng Vân xoắn xuýt, mâu thuẫn…
Nhưng mà, nam nhân lại biểu hiện hiểu rõ lòng người hơn tưởng tượng của y__
“Lăng Vân__”
“Ừ.”
“Đừng sợ tôi… tôi biết sai rồi, lúc đó tôi không nên cưỡng ép cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi… tôi rất vui vẻ, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cậu nữa. Tôi có thể đợi, chúng ta chậm rãi bên nhau, chỉ là đổi thân phận… chúng ta làm người yêu, được không? Còn về thân thể, trước khi cậu gật đầu, tôi bảo đảm sẽ tự giữ mình, đợi ngày cậu cam tâm tình nguyện, nước chảy thành sông…”
“Ừ…”
Mặt Thẩm Lăng Vân lại lần nữa đỏ lên, nhưng vô cùng dụ người, khiến nam nhân không kìm được cúi đầu, nhẹ cắn lên gương mặt mịn màng đỏ rực đó.
Tuy mọi chuyện trở lại khởi điểm, nhưng lúc nam nhân mặc niệm cho huynh đệ nửa người dưới của mình, lại không khỏi vui sướng… Lăng Vân đáp ứng rồi! Đáp ứng làm người yêu của hắn, không còn đuổi hắn đi nữa!
… Một bắt đầu hoàn toàn mới tràn đầy ấm áp và hy vọng, khiến nam nhân kích động nói không nên lời, nghẹn ngào không thôi.
“Cậu ngồi đi, tôi gọi hỏa kế tới chuẩn bị nước tắm… cậu làm ấm người trước…”
__ Một phần nhỏ nguyên nhân, đại khái là Thẩm Lăng Vân cao ngạo, không muốn để nam nhân nhìn mình mặt đỏ tim đập, phần nhiều là thật sự đau lòng.
Có thần công hộ thể là một chuyện, nhưng dù sao cũng là thân xác thịt, tối qua không giống như trước kia họ cãi nhau, ngủ một lát rất dễ bị hàn khí xâm nhập… cho dù bị đông lạnh bên ngoài một đêm đối với Triển Phi Dương không là gì, nhưng y thật sự đau lòng, hơn nữa như nam nhân nói… đây là cổ đại, tình hình y thuật bọn họ không rõ lắm, trong đầu y tự nhiên còn tồn tại chút cách trị bệnh, trước kia tại Phụng Túc sơn trang, không phải cũng nghe ngóng được thân phận khác là ngự y của mình sao, nhưng rốt cuộc tới trình độ nào, y chưa từng thử qua, tự nhiên không cách nào hạ kết luận, trước kia xem phim tiểu thuyết… y thuật cổ đại luôn không xánh kịp hiện đại, bị chút cảm mạo, phong hàn chết người cũng là chuyện thường… nghĩ tới đây, khiến y không làm sao yên tâm được, càng thêm cẩn thận…
Thẩm Lăng Vân vụt xuống lầu, lần này Triển Phi Dương không cản y… lần đầu tiên, được người với thân phận “người yêu” quan tâm, lo lắng… nam nhân hạnh phúc, khóe miệng kéo rộng tới tận mang tai__