Lúc này, hỏa kế dưới lầu vừa thức dậy, đang ngáp dài, vừa thấy đại bổ đầu mỹ nhân ngọc thụ lâm phong xuống lầu, lập tức trưng ra nụ cười.
Thế là, không bao lâu, một thùng tắm có thể chứa nam tử thành niên được nâng vào phòng, hơn nữa mấy hỏa kế nhanh nhẹn đổ đầy nước nóng nhiệt độ thích hợp vào… thời cổ đại tuy kỹ thuật hơi lạc hậu, nhưng phục vụ cấp quý khách cũng không có gì thiếu sót.
“Đây là phấn tắm khu hàn giải mệt, chỉ cần mười văn tiền, là một trong những đặc sắc của bổn ***… hai vị có muốn một chút không?”
Hỏa kế thành thạo cầm một cái hũ chứa đầy phấn màu nâu, vẻ mặt tiêu chuẩn của nhân viên thúc đẩy tiêu thụ, vừa nhìn đã biết hắn bán cái này sẽ được hưởng phần trăm.
“Được, vậy lấy một phần.”
__ Thẩm Lăng Vân nhìn hũ, rồi nhìn hỏa kế, không có gì đáng nghi, hơn nữa lúc này Phi Dương lại chịu lạnh một đêm bên ngoài, khu hàn sẽ không lo nhiễm phải phong hàn, đương nhiên không chút do dự đáp ứng.
Không ngờ cổ đại cũng có dược dục!
Mà nam nhân từ đầu tới cuối đứng một bên không nói, ánh mắt hạnh phúc nhìn người trong lòng… Lăng Vân, đây là quan tâm hắn đúng không!… Lúc này tâm tình của Triển Phi Dương giống như đang ngồi trên máy bay lao như bão táp, hơn nữa còn trôi nổi, đẹp tới mức không biết mình họ gì luôn, làm gì còn quản trong thùng tắm bị bỏ cái gì? Cho dù Thẩm Lăng Vân có đổ thạch tín vào, hiện tại tên này cũng không chớp mắt, nhảy tỏm vào!
Đợi hỏa kế bỏ đủ được phấn vào trong thùng, quấy đều, tất cung tất kính lui ra, nam nhân mới cười nhẹ vuốt tóc người yêu, cong khóe miệng__
“Đáng tiếc, thùng gỗ này nhỏ quá… nếu không chúng ta có thể tắm uyên ương…”
Một câu nói đùa, khiến người yêu bề ngoài lạnh nhạt, thực chất thanh thuần lập tức đỏ mặt, vô cùng dụ nhân…
Chẳng qua, câu này nói rất hay__
Việc tốt thường gặp trắc trở!
Bên này đang tắm ấm áp, tuy không thể tắm uyên ương, nhưng ngâm trong nước ấm xua đi một thân hàn khí, bên cạnh còn có người yêu ngồi đó, dịu dàng giúp hắn chà lưng… Triển Phi Dương cảm thấy mình như đang nằm mơ, tuyệt diệu tới mơ màng…
Hai người vô tội không biết, đại khái một nén hương sau, trong quầy khách *** dưới lầu, lại vì lần tắm… rửa của họ mà… nổ tung!
“Tiểu Tam nhi, hôm nay có khách tắm rửa sao? Ngươi bán phấn tắm?”
__Chưởng quầy dậy trễ hơn các hỏa kế một chút, thong dong tới muộn, vừa vào cửa đã thấy có người động vào cái hũ sau trướng phòng, vì nhãn trên đó hơi bị nghiêng, lập tức nhíu mày.
Hắn vốn cho rằng sáng sớm thế này… sẽ không có người tắm rửa, cho nên tối qua xuất hiện một chút vấn đề vẫn chưa kịp nói cho các hỏa kế.
“A, đúng vậy, là Thẩm đại bổ đầu và bằng hữu của ngài ấy…” Hỏa kế được gọi là “tiểu Tam nhi” chính là người đã bán dược phấn cho họ. Hiện tại đại danh của Thẩm Lăng Vân có thể nói là toàn trấn không ai không biết tới, có thể phục vụ y, đó là vinh quang, hỏa kế vội lấy ra tám văn tiền trình lên, “Chưởng quầy, nộp trướng cho ngài đây, đây là tám văn tiền.”
… Lại nói… tính gộp lại, hắn còn kiếm được hai văn, đủ mua hộp phấn cho nhị nha đầu ở bố trang kế bên kìa, sao hắn không cao hứng được chứ!
Ai biết, chưởng quầy nghe thế đại kinh, chỉ cái hũ nói__
“Ngươi, ngươi… ngươi bán cho bọn họ… thứ bên trong hũ sao?”
“Vâng, đúng vậy… phấn tắm khu hàn ấm người, không phải vẫn luôn để trong hũ sao?”
___ Tiểu Tam nhi này hiển nhiên cảm thấy hoang mang không hiểu sao chưởng quầy lại đại kinh thất sắc như vậy.
“Ngươi, ngươi… chuốc họa rồi!” Chưởng quầy thở không nổi chạy vào trong quầy, ôm cái hũ đấm ngực dậm chân, “Tối qua khi ta tính sổ sách, không cẩn thận làm vỡ cái hũ đựng ‘hợp hoan tán’, dù sao hũ đựng ‘khu hàn phấn’ bên cạnh cũng trống, còn chưa mua mới, ta tạm thời bỏ ‘hợp hoan tán’ vào trước… tối qua vì quá muộn, lại nghĩ sẽ không có ai sáng sớm đã tắm rửa, nên không nói cho các ngươi, định bụng sáng nay mới nói, để các ngươi lúc nhập hàng thuận tiện mua hũ mới…”
Hỏa kế mở to miệng, kinh ngạc nói không ra lời… hắn còn đang nghĩ, tối qua trong *** không thấy có khách nhân nào giống phu phụ, sao ‘hợp hoan tán’ lại hết nhẵn…
Xong rồi! Thứ vừa rồi đưa cho Thẩm đại bộ đầu dùng là__
Thuốc thúc tiến phòng sự, tăng cường *** a!