“Lăng Vân, rốt cuộc bị sao vậy… sao lại khóc?”
Nam nhân cẩn thận giúp y lau nước mắt, mỗi một giọt nước mắt đều khiến hắn đau lòng như bị khoét tim… hắn thật không hiểu, mới tách nhau một buổi tối, rốt cuộc là tên khốn nào ức hiếp bảo bối của hắn! Hay đã xảy ra chuyện gì… nhưng dựa vào bản lĩnh của Lăng Vân, người bình thường không thể lại gần mà!
Eo Thẩm Lăng Vân bị hắn ôm chặt cứng, lúc này y cũng không đẩy hắn ra, chỉ là vấn đề này bảo y trả lời thế nào? Chỉ đành vùi đầu vào ngực nam nhân, yên lặng lắc đầu__
Lẽ nào muốn y nói… y đuổi người đi rồi, mới đau lòng? Mới không nỡ? Cả đêm không ngủ được… càng nghĩ tới ngày xưa vui vẻ bao nhiêu, trong lòng càng khó chịu… thậm chí bản thân từng bị tên này ức hiếp một lần trước khi chết, nhưng nhớ tới những gì nam nhân này đã dốc lòng làm cho y, y có thể không ghi hận, chỉ là không thể chịu nổi đối phương biến mất… sao?
Mấy lời mất mặt như vậy… y không nói ra được.
Nhưng y ấp a ấp úng, Triển Phi Dương lại gấp lên, đột nhiên trong đầu chợt lóe, hai tay khẩn trương gác lên bờ vai đơn bạc, đánh giá tỉ mỉ, hận không thể nhìn thấu qua y phục vào tận thịt bên trong__
“Có phải tên đeo mặt nạ đó lại tới?! Hắn ức hiếp cậu?”
Nếu là thân thủ của tên đó, đích thật có thể yên hơi lặng tiếng tiếp cận trong lúc hắn ngủ cũng không chừng… vậy Lăng Vân… nam nhân vừa nghĩ đến nếu người đó nhân lúc hắn không ở đây, xông vào phòng làm chuyện bất chính với Lăng Vân… lập tức bị dọa trắng mặt.
“Không, không có… thật sự không có, tối qua không có ai vào! Cậu nghĩ đi đâu vậy hả…” Mỹ nhân khó xử cảm thấy mình sắp bị lắc rã xương, vẫn cố chấp không chịu ngẩng đầu lên, “Cậu, cậu không phải đã đi rồi sao… sao vẫn còn ở đây…”
Có lẽ thấy y thật sự không có dấu vết bị người ta ức hiếp, Triển Phi Dương thở phào một hơi, nhưng y vẫn khóc thút thít như vậy, khiến nam nhân bất giác càng thêm cẩn thận__
“Tôi không nỡ đi, không nỡ rời xa cậu… tôi sợ vạn nhất mình đi rồi, cậu gặp phải ác nhân ức hiếp cậu thì làm sao? Thân thể này tuy có võ công thượng thừa, nhưng ngoài người có người, ngoài trời có trời… huống hồ, chúng ta đều mới tới, rất nhiều chuyện chưa làm rõ được… tôi không yên tâm, sợ cậu chịu thiệt…”
“Nhưng trước kia cãi nhau, cậu không phải luôn đứng trước cửa phòng sao?! Lần này đi xa thế làm chi?!”
Thẩm Lăng Vân ủy khuất trừng to đôi mắt phượng… cuối cùng ngạo mạn trở lại! Ngưỡng cổ, đôi mắt tràn đầy chỉ trích__ Trước kia y đuổi tên này đi, mỗi lần mở cửa, đều thấy hắn ngoan ngoãn đứng chờ, nào giống lần này, lại trốn tới hậu hoa viên, hại y cho rằng tên này thật sự đi rồi, không còn gặp lại nữa…
Triển Phi Dương ngây ra một lát, tựa hồ tỉnh táo lại__
“Chuyện này… hiện tại cậu có một thân công phu, đứng ở cửa sợ cậu nghe thấy… cho nên… cho nên…” Giọng nói của nam nhân càng lúc càng hàm hồ không rõ, thấp thỏm trong mắt dần được thay thế bởi kinh hỉ, “Lăng Vân… cậu nhớ tôi sao?!”
Tuy Triển Phi Dương đã phản ứng lại, cao hứng nhưng vẫn không dám tin sự thật này, có điều vẻ ai oán của mỹ nhân trong lòng này, giống như tiểu động vật bị vứt bỏ… không phải chính là đang oán trách sao?
Vòng tay… càng thêm siết chặt…
Giống như cả đời mua vé số không trúng giải, khi đang chuẩn bị từ bỏ thì lại trúng giải, hắn cao hứng không biết nên làm sao!
“Tôi… tôi…”
Thẩm Lăng Vân bị hắn ôm thở không nổi, nhưng mấy câu kiểu “không nỡ để cậu đi”… bảo y làm sao nói ra được… ấp a ấp úng nửa ngày, gương mặt tuấn mỹ bỏng tới mức có thể chiên trứng, cuối cùng mới nghẹn ra một câu__
“Ừm… bên ngoài lạnh như thế, tối qua không ngủ ngon đúng không? Đi thôi, chúng ta về phòng ngủ…”
Khi nói câu này, Thẩm Lăng Vân xấu hổ, muốn đào một cái lỗ tự chôn mình luôn… nhưng vòng tay này, lại khiến y yên tâm… yên tâm không gì thay thế được…
Tên khốn này, trước kia nhất định cố ý giăng cạm bẫy để y nhảy vào…
Không biết từ lúc nào, sự ỷ lại đã không thể thay thế được…