Đây là một thử thách lâu dài đủ để kiên trì cả đời. Em có sẵn sàng chấp nhận nó không?
Cố Trầm nhìn chăm chú vào dòng chữ trên WeChat, chỉ cảm thấy giây phút này trời đất xoay chuyển. Cả người cậu như rơi vào ly rượu cocktail rực rỡ đầy màu sắc, cơ thể cũng trở nên mơ màng theo cảm giác say sưa đó.
Máy bay đã lên độ cao mấy ngàn mét, đi xuyên qua những đám mây. Cậu nhìn chăm chú về luồng ánh sáng phản chiếu giữa những đám mây. Giống như những ngọn lửa đỏ rực tách ra từ những đám mây, lặng lẽ chúc mừng cậu giữa độ cao vắng lặng không người này.
Cố Trầm hoàn hồn lại, ánh mắt cậu vẫn nhìn chăm chú vào dòng chữ đó, cậu nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần trong lòng, khó khăn lắm cậu mới gõ ra được câu trả lời: “Em có thể thử xem.”
Nhìn thấy câu trả lời cẩn trọng của Cố Trầm, Chung Ly Toại cúi đầu khẽ cười rồi tiếp tục nói: “Anh thử cùng em.”
Tai Cố Trầm đỏ lên, không biết như vậy đã là chấp nhận lời tỏ tình của Chung Ly Toại chưa.
Mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Y. Mọi người lần lượt đi xuống, Cố Trầm và những nhân viên của Công ty đầu tư Thiên Toại cùng lên chiếc xe đón khách ở sân bay rồi đi thẳng đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Cố Trầm mới phát hiện ra hóa ra phòng cậu ở ngay bên cạnh phòng của Chung Ly Toại.
“Em muốn nghỉ ngơi một lát hay là đến nhà hàng ăn cơm?” Chung Ly Toại hỏi Cố Trầm.
Cố Trầm suy nghĩ một lát: “Em muốn về phòng thay bộ quần áo đã.”
Kỳ nghỉ lễ 1.5 nhiệt độ ở thành phố A không cao như vậy, buổi sáng cậu còn phải mặc áo dài tay, nhưng nhiệt độ ở thành phố Y lên đến 26, 27 độ. Cố Trầm cảm thấy hơi nóng, cậu muốn đi thay một chiếc áo phông ngắn tay.
Chung Ly Toại cười nhẹ nhàng: “Anh đi cùng em.”
Cố Trầm ngẩn ngơ, cậu còn đang không biết sẽ đi cùng thế nào? Khi về đến phòng cậu mới biết hóa ra ý của Chung Ly Toại là anh sẽ ở phòng cậu đợi cậu thay quần áo. Sau khi cậu thay xong, hai người sẽ cùng đi đến nhà hàng.
Sau khi Cố Trầm thay áo phông xong, cậu nhìn thấy Chung Ly Toại vẫn đang mặc áo vest rất nghiêm túc, tự nhiên trong đầu cậu lại tưởng tượng ra cảnh Chung Ly Toại tắm suối nước nóng.
Cố Trầm lập tức lắc đầu, cậu cảm thấy mình không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó được.
Chung Ly Toại để ý đến hành động của Cố Trầm, anh chau mày hỏi: “Sao vậy, em cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Cố Trầm: “…”
Cố Trầm lắc đầu: “Không có.”
Cậu dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Có thể vừa nãy hơi nhức đầu.”
Chung Ly Toại hơi lo lắng: “Em muốn uống gì không?”
Cố Trầm nói bừa: “Vậy uống một chút nước ép hoa quả đi.”
“Nước cam được không?” Chung Ly Toại hỏi ý kiến của Cố Trầm rồi nhờ người phục vụ lấy một ly nước cam.
Đến khi hai người đến nhà hàng, những nhân viên khác trong Công ty đầu tư Thiên Toại gần như đã ăn xong và đi ngâm mình trong suối nước nóng. Trong nhà hàng rộng lớn chỉ có hai ba người. Cố Trầm đi vòng chiếc bàn buffet dài, tùy tiện gắp mấy món điểm tâm mà mình thích và một chút sushi.
Chung Ly Toại chau mày hỏi: “Em không ăn món chính sao?”
Cố Trầm hùng hồn nói: “Em say xe, ăn không vào.”
Nhưng Chung Ly Toại cảm thấy sau khi Cố Trầm nhìn thấy những món điểm tâm này thì mới không ăn được món chính.
Giống như trẻ con vậy, chỉ thích ăn đồ ăn vặt thôi.
Chung Ly Toại cảm thấy hơi buồn cười, anh cảm thấy một số hành động của Cố Trầm, nhất là trong chuyện kén ăn rất giống một đứa cháu mới qua tuổi 16 của anh.
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh cười cái gì thế?”
“Không có gì.” Chung Ly Toại hoàn hồn lại, anh cảm thấy không nên cho Cố Trầm biết suy nghĩ này của mình: “Cười em sau khi nhìn thấy mấy món điểm tâm là không muốn ăn món chính nữa.”
Mặc dù Chung Ly Toại tinh tế, không nói nốt nửa câu sau nhưng Cố Trầm vẫn nghe hiểu. Cậu không thể không giải thích: “Không phải em nhìn thấy đồ điểm tâm mà không ăn được món chính, em không muốn ăn lắm nên mới ăn một chút đồ ngọt để bổ sung năng lượng thôi.”
Nếu không một lát nữa ngâm mình dưới suối nước nóng cậu không kiên trì được bao lâu.
Chung Ly Toại gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Cố Trầm nheo mắt, cậu cũng không biết Chung Ly Toại có tin lời giải thích của mình không.
Nhà hàng có món hàu sống rất tươi, Chung Ly Toại không muốn Cố Trầm ngồi xe cả quãng đường dài như vậy mà chỉ ăn một chút đồ ngọt rồ đánh lừa bản thân mình, anh gọi một đĩa hàu nướng tỏi cho Cố Trầm theo đúng khẩu vị của cậu.
Vốn dĩ Cố Trầm còn tin rằng mình không muốn ăn đồ ăn, nhưng đến khi người phục vụ bưng hàu đã nướng xong lên, ngửi thấy mùi thơm của hàu tươi, tự nhiên cậu cảm thấy rất muốn ăn. Cuối cùng một đĩa đó không đủ một mình cậu ăn, cậu không kìm được lại gọi thêm hai đĩa hàu nữa.
Chung Ly Toại thấy vậy gọi thêm cho cậu một con tôm hùm nướng phô mai rồi tự gọi cho mình một miếng bò phi lê.
Cố Trầm càng ăn càng cảm thấy vui, cậu không kìm được cảm thán một cậu: “Khẩu vị của chúng ta đúng là gần giống nhau.”
Chung Ly Toại mỉm cười, thật sự khẩu vị của anh cũng có những điểm khác so với Cố Trầm. Ví dụ như Chung Ly Toại không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích ăn mì lắm nhưng Cố Trầm lại rất thích ăn đồ ngọt và đặc biệt thích ăn mì gạo. Khẩu vị của cậu thiên về hướng thanh đạm trong khi với Chung Ly Toại, không có thịt thì không vui.
Nhưng ngoài những điểm đó ra thì khẩu vị của hai người cũng không khác nhau nhiều mấy, đều không thể ăn đồ cay nhưng lại thích ăn lẩu vị Tứ Xuyên.
Chỉ trong một buổi hẹn lần đó mà Chung Ly Toại dần dần biết được những sở thích và những biểu cảm nhỏ nhặt của Cố Trầm. Cho dù Cố Trầm không lên tiếng, chỉ cần cậu hơi chau mày hoặc mím môi thì Chung Ly Toại đã đoán được bảy tám phần những gì trong đầu cậu nghĩ.
Khương Minh Phàm đã từng nói rất ghét thói quen âm thầm quan sát người khác này của Chung Ly Toại. Chỉ cần tiếp xúc một khoảng thời gian hơi dài, Chung Ly Toại có thể nhìn thấu được những suy nghĩ và thói quen của người khác. Cảm giác này như khi đã lột hết quần áo trước mặt những người thân quen nhưng đối phương vẫn áo vest nghiêm túc, chỉnh tề.
Đúng là rất ngượng ngùng.
Nhưng cũng may mặc dù Chung Ly Toại thích quan sát người khác nhưng phần lớn thời gian anh chỉ nhìn chứ không nói, giữ được một lớp giấy mỏng manh giữa hai người. Anh giữ giới hạn để thể hiện sự quan tâm, chứ không quá áp sát gây ra cảm giác áp bức cho người khác.
Sau khi ăn miếng tôm hùm phô mai cuối cùng xong, Cố Trầm uống một ngụm nước chanh, nhưng chua quá khiến cậu nheo mắt lại.
Chung Ly Toại thấy vậy mỉm cười: “Có phải là hơi chua không?”
Cố Trầm gật đầu, vội vàng uống một ngụm nước cam để làm nhạt bớt vị chua trong miệng.
Chung Ly Toại tiện tay cầm cốc nước chanh trên tay Cố Trầm lên, uống một hơi cạn hết: “Cũng được, cũng không chua lắm.”
Cố Trầm ngẩn người.
Chung Ly Toại hỏi làm như không có chuyện gì: “Em ăn xong chưa?”
Cố Trầm gật đầu.
Hai người đứng dậy rời khỏi đó, đi thong thả trên con đường rải đá cuội, dưới bóng những cây chuối. Mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng còn sót lại của mặt trời nhuộm đỏ cả thành phố. Tự nhiên Cố Trầm có cảm giác mình đang bước trước vào cuộc sống dưỡng già.
Đó là cảm giác thong thả, an nhàn, có thể để cho đầu óc trống rỗng.
Sau khi đi dạo được hơn nữa tiếng, Chung Ly Toại hỏi Cố Trầm: “Có muốn đi tắm suối nước nóng không?”
Cố Trầm gật đầu, thế là hai người lại về phòng thay quần áo. Đến khi Cố Trầm mặc đồ tắm bước ra, cậu nhìn thấy suối nước nóng đang bốc khói nghi ngút bên ngoài cửa sổ, tự nhiên cậu nhận thức ra một chuyện.
“Sao vậy?” Chung Ly Toại thay đồ tắm xong, bước ra ngoài, nhìn thấy Cố Trầm đang đứng ngẩn người trước ô cửa sổ kéo dài đến sát đất.
“Không sao.” Cậu lắc đầu cứng nhắc, dùng khóe mắt liếc nhìn cổ áo của Chung Ly Toại, tự nhiên hô hấp cậu ngưng lại.
Cố Trầm hít sâu vào một hơi, mặc dù vẫn chưa bắt đầu tắm suối nước nóng nhưng cơ thể cậu đã có cảm giác ấm áp và hơi mơ màng sau khi tắm xong rồi.
“Em muốn uống nước quả ướp lạnh!” Cố Trầm tự mình lẩm bẩm, cậu cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút.
Vậy là khi Cố Trầm ngâm mình trong suối nước nóng, cậu nhìn thấy trước mặt mình một chiếc thuyền gỗ khắc hoa nổi trước mặt mình, bên trên có đủ các loại nước hoa quả và trái cây tươi.
Cố Trầm nhìn chăm chú vào chiếc thuyền khắc hoa đó rồi cho nho, dưa hấu ướp lạnh và những thứ hoa quả khác được bày trên đó vào miệng hết lần này đến lần khác.
Chung Ly Toại nhìn cậu một lát, không kìm được hỏi: “Vừa nãy vẫn chưa ăn no sao?”
“Không phải!” Cố Trầm vẫn tập trung tinh thần vào chiếc thuyền khắc gỗ đó, ánh mắt không hề liếc ngang liếc dọc.
Ánh mắt của Chung Ly Toại nhìn vào hai tai đã đỏ lựng lên của Cố Trầm, đột nhiên anh ý thức được điều gì đó. Chung Ly Toại nói: “Hóa ra em cũng căng thẳng à.”
Cố Trầm kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Anh cũng rất căng thẳng.” Yết hầu của Chung Ly Toại chuyển động lên xuống, anh cười rồi nói: “Chỉ có điều anh căng thẳng thì anh nhìn em, còn em căng thẳng thì cứ nhìn chiếc thuyền đó.”
Tự nhiên như có pháo hoa nổ trong lồng ngực. Cố Trầm chỉ cảm thấy trái tim mình nóng như bị thiêu đốt, nhấp nhô trong dòng suối nước nóng. Cậu sững người một lúc, không biết trả lời thế nào.
Chung Ly Toại ngừng lại một lúc rồi hỏi: “Nho ướp lạnh ăn ngon không?”
Cố Trầm trả lời trong vô thức: “Cũng được.”
Chung Ly Toại lại hỏi: “Dưa hấu ăn ngon không?”
Cố Trầm trả lời: “Cũng được.”
Cố Trầm tiếp tục hỏi: “Chuối thì sao?”
Cố Trầm trả lời: “Rất ngọt.”
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm chăm chú: “Còn anh thì sao?”
Cố Trầm đang định trả lời nhưng tự nhiên lại phản ứng lại được. Cậu nhìn Chung Ly Toại không biết nói gì.
Cậu nhóc thông minh này không có đường nào để ra nữa rồi, Chung Ly Toại tiếp tục nhìn chăm chú về phía Cố Trầm, tiếp tục hỏi: “Thế còn anh?”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại một lát rồi tự nhiên nở nụ cười và nói: “Anh là tốt nhất.”
Tiếng nước vang lên ồn ào, Chung Ly Toại tiến sát đến gần Cố Trầm, dịu dàng hỏi cậu: “Vậy em có nên đồng ý lời tỏ tình của anh không?”
Cố Trầm gật đầu, không kìm được nói: “Vừa nãy không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?”
“Anh biết.” Chung Ly Toại gật đầu, mỉm cười dịu dàng: “Anh chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi.”
Xác định tâm ý của cậu thì làm sao chỉ hỏi một lần là đủ.
Dòng suối nước nóng nổi lên những gợn sóng. Cố Trầm đi ngược lại dòng nước, từ từ ngồi xuống bên cạnh Cố Trầm. Anh ngồi sóng vai với cậu, cùng ngẩng đầu ngắm trăng.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong không gian đó, cảm giác mập mờ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
Cố Trầm nghe thấy tim mình đang đập thình thịch, thực ra tim của Chung Ly Toại cũng đang đập rất mạnh. Hai người im lặng ngâm mình trong suối nước nóng, ngắm nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu mình. Một lúc sau cũng không ai nói gì, không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Đột nhiên Cố Trầm cảm thấy, nếu như có một người sẵn sàng im lặng ở bên cạnh mình, không nói gì cả, hai người chỉ yên lặng ở bên cạnh nhau, cùng tận hưởng sự tĩnh lặng đó, thực ra cũng là một chuyện vô cùng may mắn.
Một lúc sau, Chung Ly Toại hỏi Cố Trầm: “Chương trình mà em quay kia hôm nay phát sóng đúng không?”
Cố Trầm gật đầu.
Chung Ly Toại hào hứng hỏi: “Mấy giờ? Chúng ta về xem chương trình đó đi.”
Xem buổi phỏng vấn của mình chung với Chung Ly Toại sao?
Biểu cảm của Cố Trầm có một chút chột dạ.
Chung Ly Toại cười nói: “Sợ anh sẽ ghen sao?”
Phản ứng của Cố Trầm hơi chậm: “Anh biết ghen sao?”
“Đương nhiên là biết.” Chung Ly Toại cười nói: “Không phải vừa nãy em vừa nói anh là tốt nhất sao, anh tin tưởng em.”
Cố Trầm dùng nước nóng vỗ vào mặt, nhưng lại khiến mặt cậu càng đỏ hơn. Cậu không kìm được lại lấy một cốc nước ép dưa hấu lạnh uống một hơi cạn sạch để giảm bớt cảm giác ngượng ngùng xấu hổ này.
Chung Ly Toại mỉm cười rồi mời mọc: “Ngâm mình trong suối nước nóng lâu cũng không thoải mái, chúng ta đi xem chương trình đó đi?”
(* Lời của Lynn: Mị ngồi lê lết hơn 100c cuối cùng cũng được húp quả hint chất lượng thế này (●’◡’●). Quả nhiên không hổ là tình yêu của mấy người ưu tú công việc bận rộn. Bận rộn trăm công nghìn việc nên không phải lúc nào cũng gặp được nhau, theo đuôi đối phương. Chuyện tình dù rất nhẹ nhàng nhưng soft xỉu (❁´◡`❁)