Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 116



“Tổng giám đốc Khương nói đúng đó. Tất cả chúng tôi đều mong được làm việc với cậu.” Nghe những lời của Khương Minh Phàm, một số nhân viên khác của Công ty đầu tư Thiên Toại cũng nói phụ họa theo: “Mấy kế hoạch đầu tư lúc trước cậu viết thực sự rất có mắt nhìn. Không biết sao cậu lại làm được như thế.”

“Còn cả web bán hàng Baitan kia cũng rất hay. Tôi cũng đăng ký một tài khoản trên đó đấy.” Một nhân viên cười tự trêu ghẹo chính mình: “Cũng may là tôi mới ra trường không lâu, còn nhớ được mã số sinh viên.”

Có người thì than thở: “Tôi đã ra trường gần chục năm rồi, giờ cũng không nhớ được mã số sinh viên của mình là bao nhiêu, chỉ nhớ được số chứng minh thôi. Đăng ký tài khoản trên web xong thì hầu như mọi thứ đều ổn, chỉ có một vấn đề là tôi chỉ xem được các bài đăng, không tham gia vào nhóm bạn bè được, làm tôi vội muốn chết. Tôi nói nè Tổng giám đốc Cố, chế độ “nhóm bạn bè” của web Baitan các cậu có phải là quá không thân thiện với đàn anh, đàn chị đã tốt nghiệp rồi không?”
Cái gọi là “nhóm bạn bè” thực ra là một nền tảng xã hội tương đối riêng tư trên web bán hàng để dành riêng cho sinh viên từ các trường đại học. Sau khi sinh viên của các trường đại học đăng ký vào web bằng mã số sinh viên thì họ sẽ được hệ thống xếp vào một “nhóm bạn bè”. “Nhóm bạn bè” này không mở công khai, mà chỉ mở cho sinh viên của từng trường. Cơ chế của “nhóm bạn bè” này có phần giống với chức năng “chỉ hiển thị với nhóm bạn bè” sẽ ra mắt trên Weibo vài năm sau đó. Cũng có thể được coi là “chỉ hiển thị cho sinh viên.”

Khi chức năng “nhóm bạn bè” được đưa ra, nó đã khiến cho rất nhiều người đăng ký mạng không phải là sinh viên đại học kêu ca. Người ta cho là Baitan đang “phân loại” người dùng, lên mạng cũng phải phân chia thành “tám chín cấp”. Tuy vậy thì chức năng này lại rất được các sinh viên đại học yêu thích. Nhiều sinh viên đánh giá là chức năng này đã cho họ một không gian tương đối tự do và riêng tư. Mọi người có thể nói chuyện tự do trong nhóm kết nối, cũng có thể nhận ra và giao lưu với nhau. Thậm chí cách phân loại “nhóm bạn bè” này còn mang đến cho họ một cảm giác vinh dự . Đặc biệt là sinh viên các trường đại học trọng điểm top 1, top 2 lại càng thích tính năng này hơn.
Cố Trầm thật sự không ngờ việc mình tạo ra “nhóm bạn bè” trên web bán hàng lại thu hút nhiều đánh giá của người dùng như vậy. Mọi người đưa ra nhiều ý kiến khác nhau, nhưng mục đích ban đầu của Cố Trầm khi đưa ra chức năng này chỉ là để phân chia phạm vi mua bán và giúp người dùng mở quầy hàng trong mục mua bán đồ cũ thuận tiện hơn thôi.

Nghe thấy có người phàn nàn rằng chức năng của Baitan không thân thiện với những người đã tốt nghiệp nhiều năm, Cố Trầm lập tức lên tiếng: “Tôi sẽ phản hồi với bộ phận kỹ thuật, thay chức năng phân loại bằng mã số sinh viên, người dùng chứng minh nhân dân hoặc giấy chứng nhận tốt nghiệp đăng ký tài khoản đều tham gia được.”

“Vậy thì còn được. Nếu không thì đám anh chị tốt nghiệp quá sớm như chúng tôi lại thành “đám trẻ không có nhà để về” rồi.” Người kia tiếp tục nói đùa.
Cố Trầm cười, nói nửa đùa nửa thật: “Nhất định sẽ không để cho các đàn anh, đàn chị không có nhà để về đâu. Mục đích lập ra web bán hàng của chúng tôi là để mở rộng “nhóm bạn bè”, đồng thời cũng thu gọn nó lại hết mức có thể. Tôi sẽ sớm ra mắt kênh phản hồi cho người dùng trên Baitan, hy vọng rằng trong khi sử dụng web tất cả người dùng sẽ tích cực phản hồi và đề xuất ý kiến. Trang web sẽ cố gắng tiếp thu góp ý của mọi người và cung cấp những dịch vụ ngày càng tốt hơn, ngày càng chu đáo hơn.”

“Trang trọng quá.” Khương Minh Phàm mỉm cười vỗ tay: “Không hổ là Tổng giám đốc Cố, lúc nghỉ ngơi cũng không quên làm việc, đúng là quá xứng đôi với Chung Ly Toại nhà chúng tôi.”

Nghe những lời này của Khương Minh Phàm, nhịp tim Cố Trầm lập tức đập lỡ một nhịp. Trợ lý Lâm vẫn đứng bên cạnh không nói gì lúc này lại chợt cười đáp lời: “Cho nên Boss của chúng ta và Tổng giám đốc Cố mới thân thiết như vậy. Bởi vì hai người luôn có đề tài để nói chuyện mà.”
Cố Trầm nhìn trợ lý Lâm mỉm cười.

Trợ lý Lâm nhìn Cố Trầm, có vẻ xúc động và cảm thấy được an ủi. Anh ta vẫn còn nhớ cảnh lần đầu tiên mình và Cố Trầm gặp nhau. Khi đó, Cố Trầm vẫn còn là một nhân viên bán thời gian trong văn phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu. Ngày đầu tiên đi làm cậu đã tiếp đón Boss của anh ta với thân phận là một khách hàng. Trợ lý Lâm đi theo Cố Trầm để hoàn thành hợp đồng mua bán và các thủ tục liên quan thay Boss. Sau đó, anh ta lại cùng Cố Trầm trang hoàng nhà cửa cho Boss.

Lúc đó, trợ lý Lâm đã cảm thấy Cố Trầm là người làm việc có trật tự, tính cách rất điềm đạm chín chắn, sau này nhất định sẽ có thành tích không bình thường. Nhưng anh ta không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy. Chỉ trong vài tháng, còn chưa đầy một năm mà Cố Trầm đã hoàn thành việc tích lũy vốn cơ bản, trở thành một nhân tài về quan hệ công chúng có một chút tiếng tăm trong giới, là một thiên tài đầu tư, và còn sáng lập được một trang web của riêng mình.
Trợ lý Lâm chỉ có thể cảm khái trong lòng, quả nhiên thời gian và kinh nghiệm của thiên tài đều vượt xa những người bình thường như họ.

Sau khi trợ lý Lâm nói như vậy, Khương Minh Phàm cũng nhận ra lời mình vừa nói có hơi đường đột. Anh ta lặng lẽ liếc mắt nhìn qua Chung Ly Toại. Nhìn thấy đối phương đang xách vali cho Cố Trầm, nhẹ nhàng nói: “Loa phát thanh đang thông báo lên máy bay rồi. Chúng ta lên máy bay trước đã rồi nói chuyện sau.”

Cố Trầm gật đầu, đang định nhận lấy vali của mình thì thấy Chung Ly Toại lùi lại, cười nói: “Để anh làm là được rồi, em lấy đồ ăn vặt đi.”

Lúc này mọi người mới chú ý tới Chung Ly Toại thậm chí còn mang theo hai túi lớn đồ ăn vặt và đồ uống, sữa chua. Túi đồ ăn vặt đầy màu sắc trông có vẻ không hề hợp với khí chất của anh chhuts naoff.
Nghe Chung Ly Toại nói, Cố Trầm vô thức nhận lấy túi đồ ăn vặt và đồ uống. Chung Ly Toại để túi đồ uống lên trên vali: “Hơi nặng đấy.”

Lúc này Cố Trầm bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, vành tai cậu hơi nóng lên.

Mọi người thấy thế đều nhìn nhau cười, ăn ý kéo vali của mình đi trước một bước.

Khương Minh Phàm sờ mũi. Chung Ly Toại không muốn người khác nói ra, nhưng chính anh lại làm rất thoải mái.

Sau khi nhân viên đã kết thành nhóm tốp năm tốp ba rời đi xa, Chung Ly Toại liền nhỏ giọng giải thích: “Nhân viên đều đã làm việc với anh lâu rồi, phần lớn là bạn bè hoặc bạn học của anh, nên họ cũng biết về chuyện giới tính của anh.”

Cố Trầm dùng đầu lưỡi liếm môi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.

Chung Ly Toại tiếp tục giải thích: “Em đừng thấy nặng nề. Chuyện anh thích em ít nhiều họ cũng nhìn ra được. Nhưng mọi người đều là người đúng mực, họ sẽ không nói linh tinh trước mặt người ngoài đâu.”
Cố Trầm bỗng nghĩ ra một chuyện: “Lúc trước anh đã nói là lần hoạt động team building này của công ty anh có thể đưa người nhà hoặc bạn bè đi cùng phải không?”

Chung Ly Toại cười gật đầu rồi nói thêm: “Nhưng phần lớn là đưa theo người nhà và bạn khác giới. Những nhân viên có người thân đi cùng đã đi trước rồi, vì đông quá. Chỉ còn lại một đám đàn ông độc thân với hai chúng ta thôi.”

Bảo sao! Cố Trầm lắc đầu bật cười. Bảo sao Khương Minh Phàm nói mấy câu như vậy mà nhân viên của Công ty đầu tư Thiên Toại lại không phản ứng gì.

“Vậy chúng ta thế này tính là công khai rồi à?” Cố Trầm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

“Sao lại vậy được?” Chung Ly Toại cười dịu dàng: “Em còn chưa đồng ý lời tỏ tình của anh mà.”

“Vậy bây giờ có phải em nên ...”
“Đừng vội.” Chung Ly Toại cười nói: “Em cứ từ từ cân nhắc rồi đưa ra quyết định nghiêm túc. Một khi đã đồng ý thì không thể đổi ý trong “thời hạn hợp đồng” đâu.”

“Tinh thần và sức lực của anh chỉ có hạn thôi, anh không chuẩn bị tinh thần để có quá nhiều cuộc tình được. Một khi em đã đồng ý thì thời hạn của “hợp đồng” này sẽ là cả đời đó.” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm, ánh mắt dịu dàng như mặt nước tĩnh: “Cho nên em phải suy nghĩ cho kỹ càng. Một khi em đã quyết định trao tay cho anh thì cả đời này anh sẽ không buông ra đâu.”

Cố Trầm nhìn chăm chú vào Chung Ly Toại, như đã bị những lời nói của anh làm cho ngây ngẩn.

Chung Ly Toại mỉm cười, kéo hai vali hành lý: “Chúng ta đi đi đã, phải lên máy bay rồi.”

Cố Trầm ngơ ngác đi theo phía sau Chung Ly Toại, chờ đến khi cậu phục hồi lại tinh thần thì đã ngồi trên máy bay rồi.
Bởi vì bay mất vài tiếng nên các nhân viên của Công ty đầu tư Thiên Toại đều mở máy tính xách tay ra, bắt đầu xem tài liệu theo thói quen. Chung Ly Toại bóc một quả bưởi cho Cố Trầm, cẩn thận để múi bưởi lên một cái đĩa giấy, để trước mặt cậu.

Cố Trầm sửng sốt: “Anh lên máy bay còn mang cả bưởi đi sao?”

“Tối qua lúc nói chuyện điện thoại không phải em nói là muốn ăn bưởi à?” Chung Ly Toại cười nói: “Vừa hay cửa hàng hoa quả ở dưới lầu nhà anh lại có một lô bưởi mới, ngọt lắm.”

Đây mà là lý do à? Cố Trầm không nói nên lời. Cậu chỉ tùy tiện nói một câu thôi, cũng không để ý là có thể ăn được hay không, huống chi lại còn ở trên máy bay!

“Em nếm thử đi. Xem có hợp với khẩu vị không?” Chung Ly Toại nở nụ cười ấm áp.

Cố Trầm nếm thử một miếng. Đúng là có vị chua chua ngọt ngọt, múi bưởi dày, mọng nước. Cậu không nhịn nổi mà ăn thêm vài miếng.
“Cũng được phải không?” Chung Ly Toại cười nói: “Đêm qua anh đã muốn đưa sang cho em rồi. Nhưng vì lúc đấy anh còn đang tăng ca, có mấy việc chưa xử lý xong, nên chỉ đành để đến sáng nay.”

Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của khoang hạng nhất nói thì thầm với nhau, người phía trước khó mà nghe được. Nhưng Cố Trầm vẫn cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt cậu không ngừng nhìn về phía những nhân viên đang cúi đầu xem tài liệu ở phía trước.

Chung Ly Toại mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười, trêu đùa Cố Trầm: “Xem ra là anh chọn đúng vị trí rồi.”

Nếu thực sự ngồi ở hàng ghế đầu tiên thì lúc này chỉ mỗi việc quay đầu lại nhìn cũng đủ khiến Cố Trầm đau cổ rồi.

Bị Chung Ly Toại nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng Cố Trầm thấy hơi chột dạ, lại thêm phần xấu hổ. Cậu thấy phản ứng của mình vừa rồi hơi ra vẻ, thật sự rất nực cười. Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà để ý đến thái độ của người khác.
Chung Ly Toại nhìn dáng vẻ chật vật của Cố Trầm thì chỉ cười lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin với cậu trên WeChat.

“Em thấy không thoải mái à?”

“Không phải.”Cố Trầm vô thức gõ ra một chữ. Sau đó suy nghĩ lại thì lại viết thêm: “Đây là vấn đề của riêng em thôi, xin lỗi anh.”

“Vì sao em phải xin lỗi?” Chung Ly Toại hỏi: “Là bởi vì em còn chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận lời tỏ tình của anh sao?”

Đương nhiên không phải!

Nếu Cố Trầm đã đồng ý tham gia hoạt động team building của Công ty đầu tư Thiên Toại với Chung Ly Toại thì cũng đã chuẩn bị tinh thần để ở bên anh rồi. Nhưng cậu chỉ là…

Cố Trầm không biết làm thế nào để miêu tả trạng thái cảm xúc của mình lúc này. Cậu cảm thấy hoang mang một cách khó hiểu, thậm chí còn sợ hãi. Bởi vì mối quan hệ này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Cậu không biết, cũng không thể chắc chắn rằng mình sẽ phải đối mặt với những chuyện gì, sẽ gặp phải điều gì nếu ở bên Chung Ly Toại.
Kiếp trước Cố Trầm chưa từng yêu đương, cũng chưa từng được ai thích, kiếp này đột nhiên được một người ưu tú như vậy thích mình, đương nhiên cậu rất vui. Nhưng sau một khoảng vui vẻ ngắn ngủi, Cố Trầm lại rơi vào hố sâu tự ti không đáy. Bởi vì cậu không thể xác định được, Cố Trầm mà Chung Ly Toại thích rốt cuộc là Cố Trầm chân chính, hay là Cố Trầm vì đã có trải nghiệm trùng sinh đặc thù mà có vẻ vừa tài giỏi vừa chín chắn.

Nếu một ngày nào đó Chung Ly Toại nhận ra rằng cậu không được xuất sắc như những gì đã thể hiện thì anh có thất vọng không? Liệu lời thề sắt son “cả một đời” kia có thể bị đủ loại thất vọng làm cho hao mòn đi không?

Nhìn ánh mắt Cố Trầm ngày càng rầu rĩ, ngón tay Chung Ly Toại hơi cử động, cuối cùng vẫn không thể kìm chế được, từ từ nắm chặt bàn tay phải của Cố Trầm. Tay kia chậm chạp gõ chữ.
“Đừng lo lắng. Vì điều em lo lắng bây giờ cũng chính là điều anh lo lắng.”

“Anh lo lắng mình không tốt như em tưởng tượng. Lo lắng về khoảng cách thế hệ giữa hai chúng ta. Xung quanh em có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp yêu thích, theo đuổi em. Liệu có một ngày nào đó em sẽ chán ghét anh vì anh nhạt nhẽo, vụng về, không lãng mạn, sẽ quay sang thích những cô gái trẻ trung, tươi tắn, xinh đẹp, dịu dàng hoặc là những chàng trai nhiệt tình hơn anh không?”

Cố Trầm cau mày: “Anh nói gì vậy? Em có phải là loại người như vậy đâu?”

Trên đời này làm gì có ai tốt hơn Chung Ly Toại nữa chứ? Đúng là nói vớ vẩn.

“Tất nhiên là không phải. Nhưng anh vẫn sẽ lo lắng, sẽ lo được lo mất. Vì chúng ta đều xuất sắc như nhau.”

Chung Ly Toại nói rất nghiêm túc: “Những người xuất sắc sẽ thu hút lẫn nhau, cũng sẽ thu hút những người khác.”
“Vì vậy, những cám dỗ và thử thách chúng ta phải đối mặt đều giống nhau. Cho nên, để không ngừng thu hút sự chú ý của nhau thì chúng ta chỉ có thể nghĩ ra cách khiến bản thân ngày càng xuất sắc hơn. Cho đến khi chúng ta đã tốt đến mức không thể nhìn thấy ai khác nữa.”

“Đây là một thử thách lâu dài đủ để kiên trì cả đời. Em có sẵn sàng chấp nhận nó không?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv