Cố Trầm ra khỏi suối nước nóng, khuôn mặt không chút cảm xúc, cậu mặc lại áo choàng tắm, đi theo Chung Ly Toại trở về phòng. Cậu giữ khuôn mặt không cảm xúc đó khi bật TV lên, xem quảng cáo trước chương trình, cầm cốc nước nho ướp lạnh trên bàn lên để uống, sau đấy thầm thở dài trong lòng.
Đây không giống tiến trình một buổi hẹn hò mà cậu đã tưởng tượng.
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm đang lười biếng dựa vào ghế sô pha, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh nhân lúc chương trình chưa bắt đầu, trốn vào phòng tắm rồi tắm nước lạnh. Đến khi anh bước ra thì chương trình cũng bắt đầu.
Cố Trầm ôm chiếc laptop ngồi trước TV, liên tục quan sát những bình luận của cư dân mạng và sự thay đổi của dữ liệu trên trang web bán hàng.
Chung Ly Toại cười hỏi: “Sao rồi?”
“Cũng được!” Cố Trầm nói với vẻ mờ mịt. Cậu thấy Chung Ly Toại đã thay thành bộ vest ba món, cau mày hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Tự kiềm chế bản thân.” Chung Ly Toại nghiêm túc nói.
Kiềm chế cái gì? Nghe vậy, ánh mắt Cố Trầm cũng vô thức nhìn xuống. Chung Ly Toại ôm một chiếc gối trong lòng, có vẻ không tự nhiên lắm. Ánh mắt nhìn thẳng về phía TV.
Cố Trầm khẽ nhướng mày rồi một lúc sau, cậu khẽ bật cười.
Bầu không khí trong phòng lại trở nên ám muội và yên tĩnh lần nữa. Ngoại trừ âm thanh từ TV phát ra, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Chung Ly Toại đã uống liên tiếp bốn cốc nước đá. Cố Trầm vừa nhìn chăm chú vào những số liệu không ngừng tăng lên của trang web bán hàng, vừa liếc nhìn Chung Ly Toại, không nhịn được hỏi một câu: “Anh rất khát sao?”
Hành động rót nước của Chung Ly Toại hơi khựng lại, anh nói một cách bình tĩnh: “Cũng bình thường.”
Cố Trầm lại nhìn bộ vest có thể nói là không một khe hở của Chung Ly Toại: “Vậy anh có nóng không?”
Chung Ly Toại lại nói: “Cũng bình thường.”
Khóe môi Cố Trầm cong lên: “Nếu em là anh, em sẽ bộ quần áo này ra, có khi không nóng đến mức khát nước như vậy đâu.”
Chung Ly Toại không nói gì.
Cố Trầm còn đưa ra lời đề nghị rất chân thành: “Hay là anh bật điều hòa đi?”
Chung Ly Toại liếc nhìn Cố Trầm chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, trông cậu vô cùng tươi mới và thoải mái rồi lắc đầu.
Cố Trầm không nhẫn nhịn được. Cậu đặt máy tính xuống bàn trà, đứng dậy đi đến trước mặt Chung Ly Toại. Cậu đẩy anh xuống ghế sô pha rồi ngồi lên trên: “Nếu anh làm như vậy, em thật sự cảm thấy nghi ngờ giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ đấy?”
Dù sao buổi hẹn hò trong tưởng tượng của Cố Trầm không không phải là chuyện hai người đàn ông ngồi trước TV để xem TV thế này.
Chung Ly Toại lo lắng ôm lấy eo Cố Trầm vì sợ cậu không cẩn thận sẽ trượt xuống. Cố Trầm nhướng mày, cứ đè lên người Chung Ly Toại như vậy, nhìn trán và mũi Chung Ly Toại đều đang đổ mồ hôi, cậu tò mò hỏi: “Bây giờ, anh có thấy nóng hơn không?”
Chung Ly Toại đâu chỉ cảm thấy nóng, được người trong lòng đè xuống một cách bá đạo như vậy, cả người anh gần như muốn nổ tung. Hai tay anh vô thức giữ trên eo của Cố Trầm, cảm nhận cơ thể trẻ trung và nóng bỏng của cậu. Trái tim anh đập thình thịch, đến mức gần như bắn ra khỏi cổ họng.
Cố Trầm nắm lấy cà vạt của Chung Ly Toại, những ngón tay mảnh khảnh của cậu cứ thế chơi đùa anh. Cậu đang định tiếp tục làm một số hành động khác để trêu chọc Chung Ly Toại thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cố Trầm cau mày, đứng dậy trả lời điện thoại. Người gọi đến là Trình Dật, cách đầu dây điện thoại nhưng có thể nghe ra được đối phương vô cùng kích động.
“Mẹ kiếp, Cố Trầm, cậu đỉnh quá! 100 nghìn người! 100 nghìn người tròn chằn chẵn! Từ đầu chương trình đến giờ, số người đăng ký tài khoản trên trang web bán hàng của chúng ta đã tăng thêm 100 nghìn người! Con số này đỉnh quá!”
Đây là số người thực đã đăng ký trên trang web bằng chứng minh thư, thẻ sinh viên hoặc giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứ không phải là con số ảo được một số nền tảng có thể tùy tiện tạo ra được. Từ khi chương trình bắt đầu, Trình Dật và một số nhân viên kỹ thuật của Baitan đã quan sát cẩn thận những số liệu đằng sau, tất cả đều choáng váng vì tốc độ tăng trưởng nhanh chóng như vậy.
Trước khi chương trình bắt đầu, tính ra đã có hơn 20.000 người dùng đăng ký trang vào Baitan, hiện giờ tổng số người đăng ký của web đã vượt qua hơn 120.000 người. Một nền tảng xã hội có hơn 120.000 người dùng đang hoạt động tương đương với điều gì?
Trình Dật và các nhân viên khác của Baitan đều vô cùng phấn khích và kích động. Cố Trầm không thấy lạ lắm, cậu bình tĩnh nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tôi tin rằng sau khi chương trình livestream ra mắt, quy hoạch của chúng ta với trang web càng ngày càng hoàn thiện thì số lượng người đăng ký web sẽ ngày càng nhiều.”
“Tôi còn lo việc tăng dung lượng của trang web mà chúng ta đã làm trước đây là lãng phí. Không ngờ suýt chút nữa còn không đủ dùng.” Trình Dật vừa cười vừa nói: “Không hổ danh là Tổng giám đốc Cố của chúng ta, sức thu hút lớn thật.”
Cố Trầm nói: “Đó là do nền tảng phát sóng của chương trình “Talks” tốt, số tài khoản mới đăng ký trên trang web cũng chính là những khán giả của chương trình này.”
“Vậy cũng là do Tổng giám đốc Cố lựa chọn sáng suốt.” Trình Dật tươi cười nói một câu rồi lại cau mày lo lắng nói: “Nhưng số người đăng ký tài khoản ở trang web nhiều như vậy, chúng ta muốn duy trì hoạt động bình thường, nhân lực và chi phí cần đến là một khoản không hề nhỏ. Chúng ta cứ chi ra, không thu vào mãi như vậy cũng không được, có cần nghĩ đến chuyện kiếm tiền không?”
Trình Dật ngừng một chút rồi lại nói thêm: “Gần đây, luôn có nhãn hàng gửi email tới hòm thư của trang web, chủ động đề cập đến việc hợp tác. Bọn họ muốn quảng cáo trang web giao lưu của chúng ta.”
Cố Trầm nói: “Việc quảng cáo cứ để đó đã. Trang web được thành lập chưa được bao lâu, nếu trong khu vực giao lưu khu vực tràn ngập quảng cáo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm người dùng. Chúng ta không thể tham bát bỏ mâm được.”
Trình Dật gật đầu, nhưng nhớ ra Cố Trầm không thể nhìn thấy hành động của mình nên liền nói: “Tôi hiểu. Tôi chỉ nói vậy thôi, lo rằng nếu chúng ta cứ tiếp tục chi tiền ra như vậy, số tiền cậu đổ vào trang web sẽ càng ngày càng nhiều.”
Cố Trầm cười mỉm: “Tiền của riêng tôi tài trợ cho trang web của riêng tôi, không phải mua ra bán vào nên đó cũng là chuyện bình thường thôi.”
Như vậy cũng đúng. Trình Dật cười nói: “Tốc độ phát triển trang web quá nhanh, tôi sợ số tiền cậu kiếm được không theo kịp số tiền bỏ ra để duy trì trang web.”
“Cậu đừng coi thường tôi. Cậu cứ yên tâm mà chi tiền, tôi sẽ tìm cách kiếm tiền.” Chút tự tin này Cố Trầm vẫn có.
Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa thì Cố Trầm mới cúp điện thoại. Cậu quay đầu nhìn lại, chương trình đã gần kết thúc, vừa hay phát sóng đến đoạn khán giả đang tỏ tình với Cố Trầm.
Bước chân của Cố Trầm hơi khựng lại, đột nhiên cậu cảm thấy chột dạ.
“Sao vậy?” Chung Ly Toại ngồi trên sô pha nhìn Cố Trầm, mỉm cười rồi vỗ vào bên cạnh mình: “Qua đây ngồi đi.”
Cố Trầm im lặng đi sang rồi ngồi xuống. Chung Ly Toại cúi đầu bóc quýt. Cố Trầm nhìn vỏ quýt đầy dầu, trong dạ dày cậu đã cảm thấy chua. Không đợi Chung Ly Toại bóc xong, cậu đã không nhịn được và hỏi: “Anh không thấy chua à?”
“Cũng bình thường.” Chung Ly Toại thờ ơ đáp lại một cậu, rồi đưa một miếng quýt vào miệng, nói thêm: “Không chua được bằng anh.”
Cố Trầm nhất thời không nhịn được, bật cười: “Không phải vừa nãy anh nói sẽ không ghen sao?”
“Anh hối hận rồi.” Chung Ly Toại dịu dàng nhìn Cố Trầm: “Dù biết em cũng không thể kiểm soát được việc người khác thích mình nhưng anh vẫn ghen tị.”
“Vậy nên…” Chung Ly Toại nhìn xung quanh khuôn mặt của Cố Trầm: “Em thấy có cần dỗ dành anh một chút không?”
Cố Trầm nở nụ cười: “Dỗ thế nào?”
Chung Ly Toại suy nghĩ một lát rồi dùng ngón tay chỉ vào môi mình.
Cố Trầm nhướng mày. Chung Ly Toại nói còn chưa kịp nói gì, cậu đã nghiêng người ra phía trước và hôn anh.
Hai môi vừa chạm vào rồi lại tách ra. Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, Cố Trầm có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Chung Ly Toại và mùi bạc hà thanh mát.
Cố Trầm nheo mắt, to gan bình luận một câu: “Có mùi bạc hà.”
Chung Ly Toại hơi ngạc nhiên. Anh lập tức vươn tay giữ lấy gáy Cố Trầm, nhẹ nhàng hôn lên.
Một lúc sau, Chung Ly Toại buông Cố Trầm ra, thở hổn hển nói: “Trầm Trầm, anh rất thích em.”
“Vâng.” Cố Trầm gật đầu: “Em cũng vậy.”
Chung Ly Toại liếm liếm môi định nói gì đó, suy nghĩ một lát rồi cuối cùng quyết định khong nói ra, đánh lái sang chuyện khác: “Thời gian không còn sớm nữa, anh về phòng đây, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Trầm cau mày có phần bất mãn: “Vậy là sao?”
Chung Ly Toại cười khẽ, cuối cùng anh không kiềm chế nữa. Anh nắm tay Cố Trầm hôn nhẹ một cái, nói ẩn ý: “Anh sợ anh mà không đi, đêm nay em sẽ không nghỉ ngơi được đâu.”
Cố Trầm nhướng mày lười biếng: “Chúng ta đều đã là người lớn rồi.”
“Em mới bao nhiêu tuổi chứ?” Chung Ly Toại bật cười. Cậu mới là chàng thanh niên chưa tới 20 tuổi, Chung Ly Toại không muốn lợi dụng trẻ con, mà anh cũng không muốn Cố Trầm phải hối hận.
“Không cần vội.” Chung Ly Toại hôn nhẹ lên mi tâm của Cố Trầm, rồi nói: “Tương lai chúng ta còn có thời gian cả đời. Từ từ hiểu nhau, từ từ chung sống với nhau.”
Mặt Cố Trầm hơi đỏ, cậu hừ một tiếng: “Anh nói cứ làm như em sốt ruột lắm không bằng.”
Chung Ly Toại cúi đầu, mỉm cười nói: “Là anh sốt ruột.”
Chung Ly Toại ngồi thẳng người dậy, đứng lên rồi nói: “Ngủ ngon.”
Cố Trầm nằm trên sô pha không nhúc nhích, uể oải vẫy tay: “Ngủ ngon.”
Một số âm thanh vang lên rất khẽ, cuối cùng là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Chỉ còn lại một mình Cố Trầm trong phòng. Cậu chán nản nhìn ô cửa sổ kéo dài từ trần đến sàn nhà, được tấm rèm che kín. Cậu suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, kéo rèm cửa ra.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh trăng tròn, cơn gió nhẹ buổi đêm và tiếng sóng vỗ rầm rì cùng ùa đến với cậu. Cố Trầm đi ra ban công, nhìn cảnh những cây chuối đang lắc lư trong gió đêm rồi quay người về phòng.
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau sau khi thức dậy, Cố Trầm theo thói quen cầm điện thoại lên để xem tin tức trong ngày. Sau đấy vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra công ty bách hóa thuộc Tập đoàn Lăng Thị tự nhiên xảy ra chuyện.
#Bách hóa Lăng Thị tăng giá rồi lại hạ giá, khuyến mại ảo, đánh lừa người tiêu dùng#
Cố Trầm nhìn chủ đề trên hot search, nhấp vào định xem náo nhiệt. Bài đăng đầu tiên hóa ra là một video dài ba phút.
Hóa ra là tháng trước, một người tiêu dùng nhìn trúng được một chiếc váy, nhưng vì giá quá đắt nên không nỡ mua. Người này mặc thử mấy lần và còn lén chụp mấy tấm ảnh. Biết Bách hóa Lăng Thị có khuyến mại nhiều vào dịp nghỉ lễ 1.5, khách hàng này lập tức chạy tới trung tâm thương mại. Cuối cùng kinh ngạc phát hiện ra, chiếc váy này không những không giảm giá mà còn đắt hơn so với lần trước mặc thử hơn 200 tệ. Khách hàng này không phục, cãi nhau với nữ nhân viên bán hàng. Bởi vì trước đây người này đã mặc thử nhiều lần nhưng không mua, cô nhân viên cũng thấy phiền với hành động của người này. Trong khi cãi nhau cũng nói những điều khó nghe, một câu “Không mua được thì đừng mua” làm cho khách hàng kia tức giận.
Sau khi khách hàng kia đi ra khỏi trung tâm thương mại, càng nghĩ lại càng thấy tức, cuối cùng quay video này lên rồi đưa lên mạng để đòi công lý. Nghe nói người này cũng đã khiếu nại lên Cục giá cả và Hiệp hội Người tiêu dùng.
Vừa hay đúng trong Tuần lễ vàng của 1.5, các trung tâm mua sắm lớn đều có những chương trình khuyến mãi giảm giá để thu hút người tiêu dùng. Chuyện này của Tập đoàn Lăng Thị ầm ĩ lên, lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng. Thêm vào đó là những vụ bê bối của Tập đoàn Lăng Thị liên tục nổ ra trong thời gian gần đây, tất cả đều đang chứng minh nhân phẩm của người nhà họ Lăng đúng là không tốt lắm. Thông tin về chuyện khuyến mại lần này thành giọt nước tràn ly, trên hot search đều là những lời chửi bới.
“Công ty Bách hóa Lăng Thị đúng là coi người tiêu dùng là kẻ ngốc, về sau không bao giờ đến đây nữa.”
“Thái độ phục vụ có phải quá tệ không? Lại còn không mua nổi thì đừng mua nữa, coi thường người tiêu dùng đến vậy sao?”
“Hôm qua tôi có mua một đôi dép giảm giá tại Bách hóa Lăng Thị. Có khi nào cũng bị mua đắt không?”
“Có thương hiệu không? Nếu là dép hàng hiệu, hay là cậu đi những trung tâm thương mại khác để so sánh giá xem. Nếu như bị đắt thì trả lại đi.”
“Quá ghê tởm! Không giảm giá được thì đừng giảm nữa, làm vậy không phải là lừa gạt người khác à?”
“Trong chuyện người nhà họ Lăng bắt nạt Cố Trầm lần trước, tôi đã nhìn ra nhân phẩm của bọn họ không ra gì rồi. Không ngờ trong chuyện khuyến mại quảng cáo này cũng nhân cơ hội để trục lợi, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.”
“Bắt nạt gì cơ?” Một số người tiêu dùng không quan tâm đến những tin đồn vẫn không biết lúc trước người nhà họ Lăng đã làm những gì?
“Mọi người không biết sao? Chính là chuyện người nhà họ Lăng bắt nạt Cố Trầm. Chắc cậu biết Cố Trầm là ai chứ?”
Một số người vẫn chưa biết. Vậy nên những người đã biết liền phổ cập cho bọn họ biết. Vậy là không bao lâu sau, tất cả những người lướt hot search đều biết chuyện người nhà họ Lăng bắt nạt Cố Trầm ra sao, bọn họ còn tiện thể nói luôn những chuyện của Cố Trầm.
Cố Trầm lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười.
Cũng không biết có phải gần đây Tập đoàn Lăng Thị gặp vận xui gì không, kiểu khuyến mại theo kiểu tăng giá trước rồi giảm giá sau đã có rất nhiều trung tâm thương mại làm, mọi người hiểu rõ nhưng đều không nói ra. Lần này Tập đoàn Lăng Thị mới có một chút động tĩnh đã bị người tiêu dùng phát hiện, còn quay video tung lên mạng để mở rộng dư luận.
Tuy nhiên cậu không quan tâm Tập đoàn Lăng Thị đen đủi ra sao. Cậu chỉ quan tâm đến chuyện kiếm tiền thôi.
Cố Trầm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Tôi muốn mua dịch vụ quảng cáo đi kèm, chỉ cần trên Weibo có người nhắc đến tên tôi thì sẽ có một đường link dẫn đến trang web chính thức của Baitan.
Mười năm trước, loại hình quảng cáo đi kèm này không phổ biến lắm. Đầu dây bên kia điện thoại nghe không hiểu gì cả. Anh ta ngập ngừng nói chuyện với Cố Trầm một lát rồi cuối cùng gọi nhân viên kỹ thuật đến.
Cũng may yêu cầu của Cố Trầm không làm khó được kỹ thuật viên này, chỉ cần gõ một vài dòng mã là được. Nhưng mà khi bàn đến chuyện giá cả, đối phương hơi lúng túng vì chuyện này chưa từng có tiền lệ nên đối phương không có cân nhắc về lệ phí tiêu chuẩn.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng bên kia quyết định lấy phí quảng cáo là 100 nghìn tệ một tháng. Đầu tiên là muốn sử dụng chuyện quảng cáo của Cố Trầm làm thử nghiệm, thứ hai cũng muốn cảm ơn Cố Trầm đã giúp nền tảng của mình tìm ra một nguồn kiếm tiền nữa. Vậy nên giá cả vừa là buôn bán vừa tặng miễn phí.
Cố Trầm không ngờ phí quảng cáo này lại rẻ như vậy, giống như được cho không, trong lòng cảm thấy rất vui. Trong khi vui mừng, cậu đã chủ động tiết lộ cho phía nền tảng một số vấn đề cần lưu ý trong quá trình vận hành, phía nền tảng nghe xong cũng vô cùng vui mừng. Hai bên hợp tác vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, người phụ trách nền tảng không ngừng cảm thán Cố Trầm đúng là một thiên tài Marketing. Ở bên này, Cố Trầm vui mừng tự rót cho mình một cốc nước ấm rồi ngồi xem kịch hay.
Hai ba con Lăng Phi cũng đang chờ để xem kịch hay. Chú hai nhà họ Lăng lạnh lùng nhìn theo nhất cử nhất động của Lăng Tú vẫn còn ngơ ngác. Từ lâu ông ta đã biết Lăng Tú là một thằng ngốc rồi, nhưng không ngờ cậu ta lại có thể ngu ngốc như vậy. Một phương án giảm giá khuyến mại rất ổn, đã được đưa đến tận tay cậu ta nhưng cuối cùng lại gây ra nhiều sóng gió như vậy.
Khiến giá cổ phiếu của Tập đoàn Lăng Thị giảm một điểm phần trăm.
“Sao cậu lại ngu ngốc như vậy?”
Trong ngôi nhà rộng lớn của nhà họ Lăng, Chủ tịch Lăng tức giận, hét lên để mắng chửi Lăng Tú: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi bảo cậu làm đúng như theo kế hoạch, đừng làm những việc không cần thiết. Sao cậu cứ phải giở trò khôn vặt, sao cậu cứ phải làm ra những trò như vậy làm gì?”
Lăng Tú sợ đến mức nước mắt lưng tròng, nhìn Chủ tịch Lăng, nhất thời yên lặng không nói gì.
Lăng phu nhân đau lòng ôm lấy con trai, hét lên với Chủ tịch Lăng: “Ông la hét gì một đứa trẻ con, làm con nó sợ đây này.”
“Cái thằng không được trò trống gì cả!” Chủ tịch Lăng hừ lạnh một tiếng: “Xảy ra chuyện chỉ biết chui vào lòng đàn bà. Tôi còn trông mong được gì ở cậu nữa đây?”
Lời của Chủ tịch Lăng thực sự rất khó nghe. Nhất thời Lăng Tú không chịu nổi, thút thít sụt sịt.
“Cậu còn mặt mũi mà khóc được nữa sao?” Mặt mày Chủ tịch Lăng tái xanh, huyệt thái dương đau nhức: “Cậu có biết việc này gây ra cho Bách hóa Lăng Thị phiền phức thế nào không? Hiện giờ mọi người trên mạng đều đang mắng chửi Bách hóa Lăng Thị làm ăn dối trá, lừa đảo. Cả ngày hôm nay, công ty nhận được hơn chục cuộc điện thoại của các báo đài, yêu cầu công ty giải thích chuyện này!”
Bách hóa Lăng Thị có thể giải thích được gì? Đây vốn dĩ là chuyện đẩy mạnh tiêu dùng bình thường trong giới, mọi người đều biết nhưng không nói ra. Chẳng lẽ bọn họ phải đứng ra, tuyên bố thẳng với người tiêu dùng rằng tất cả các doanh nghiệp đều làm như vậy, chẳng qua mức độ không giống thôi sao?
Như vậy không phải đắc tội với tất cả mọi người trong ngành à?
Lăng Phi nhìn bác mình tức đến sắp phát điên, không kìm được đến lên hỏi Lăng Tú: “Ai bảo cậu khi khuyến mại giảm giá có thể tăng giá trước rồi giảm giá sau?”
Lăng Phi nghi ngờ ai đó đã cố tình nói những điều này với Lăng Tú, dùng tay Lăng Tú để thực hiện kế hoạch này, sau đó tìm người tiêu dùng để vạch trần việc này.
Chủ tịch Lăng nghe xong liền sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Ý cháu là có người cố tình tính kế nhà họ Lăng chúng ta?”
“Cũng có khả năng này.” Lăng Phi nói. Nếu không, với chỉ số IQ và kinh nghiệm của Lăng Tú, không có lý do gì cậu ta lại nghĩ ra những chuyện thế này. Hơn nữa vừa mới phát hiện bất thường của hoạt động khuyến mại, người kia đã lập tức quay video đưa lên mạng rồi còn khiếu nại đến Cục Giá cả và Hiệp hội Người tiêu dùng, những phản ứng này có vẻ quá tình cờ và đúng lúc.
Hai mắt Lăng Tú sáng lên, như nắm được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Là trợ lý Trương ở bộ phận marketing yêu cầu con làm như vậy. Tất cả đều là lỗi của anh ta, nhất định là anh ta đang định hại Bách hóa Lăng Thị của chúng ta.”
Chủ tịch Lăng lắc đầu thất vọng nhìn Lăng Tú vội vàng đổ hết mọi lội lầm cho người khác. Cho dù chuyện này có phải đối thủ cạnh tranh mua chuộc nhân viên để hãm hại Bách hóa Lăng Thị hay không thì phản ứng của Lăng Tú cũng quá thiếu trách nhiệm.
Là một lãnh đạo, khi có chuyện xảy ra lại không biết xem xét lại nguyên nhân hậu quả mà chỉ biết đổ lỗi thì làm sao có thể khiến mọi người nể phục được đây? Làm sao khiến những người bên dưới an phận làm việc của mình?
Lăng Tú không nhận ra sự thất vọng của Chủ tịch Lăng. Cậu ta nhìn Lăng Phi bằng đôi mắt trong veo. Lúc này cậu ta đã không quan tâm được đến những thành kiến trước đây với Lăng Phi nữa rồi, dùng thứ giọng ngọt ngào đến phát ngấy để cảm ơn Lăng Phi: “Cũng may có anh, nếu không em sẽ bị những kẻ xấu kia hãm hại rồi.”
Chưa nói đến việc vẫn chưa điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng nếu thật sự là đối thủ cạnh tranh mua chuộc nhân viên để ra tay thì lúc này Lăng Tú đã bị người khác tính kế hãm hại đến mức không còn gì để hại nữa rồi. Lăng Phi không đồng ý nhưng vì sự có mặt của Chủ tịch Lăng và phu nhân Lăng, anh ta không thể hiện ra ngoài, chỉ cười nói: “Đều là người nhà mà, không cần khách sáo.”
Không cần khách sáo!
Chủ tịch Lăng nhìn đứa cháu trai của mình. Cuối cùng ông ta cũng cảm thấy em trai và cháu trai của mình đáng tin cậy hơn người con trai mà ông ta vừa nhận về. Ông ta nói luôn: “Vậy chuyện này sẽ do A Phi điều tra. Chúng ta nhất định phải làm rõ. Tôi cũng muốn xem xem ai là kẻ đứng sau tính kế nhà họ Lăng chúng ta.”
Lăng Phi gật đầu: “Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Nhưng chuyện cấp thiết hiện giờ không phải điều tra việc này mà là giải quyết khủng hoảng truyền thông. Chú hai của nhà họ Lăng nhìn Chủ tịch Lăng: “Anh cả, không phải lúc trước anh nói muốn hợp tác với công ty Marketing trực thuộc Tập đoàn Đại Chu sao? Hay là việc khủng hoảng truyền thông lần này giao cho bọn họ xử lý đi?”
Chú hai nhà họ Lăng rất được Chủ tịch Lăng coi trọng. Ông ta biết rõ chuyện Chủ tịch Lăng muốn bám vào Tập đoàn Đại Chu, hợp tác với bọn họ rồi tìm cách lên sàn ở trên thị trường chứng khoán Hong Kong. Ông ta cũng cảm thấy làm như vậy có lợi cho việc hoạch định tương lai của Tập đoàn Lăng Thị, mà đương nhiên ông ta cũng không phản đối quyết định của Chủ tịch Lăng.
Chủ tịch Lăng nghe chú hai nhà họ Lăng đề nghị như vậy, lập tức gọi cho Chủ tịch Chu. Nhưng không ngờ thái độ nhiệt tình của Tập đoàn Đại Chu trước đây hoàn toàn thay đổi. Phải gọi đến lần thứ hai mới được, đẫ vậy người nghe máy còn là thư ký của Chủ tịch Chu.
“Chủ tịch của chúng tôi nói rằng khoảng trong thời gian tới, toàn bộ trọng tâm của Tập đoàn Đại Chu sẽ dồn vào việc lên sàn chứng khoán Hồng Kông lần thứ hai. Những vấn đề nhỏ nhặt khác, Chủ tịch Lăng có thể liên hệ trực tiếp với các công ty con của chúng tôi.”
Cậu ta nói vậy là có ý gì?
Chủ tịch Lăng lập tức choáng váng. Ông ta còn muốn hỏi thêm vài câu nữa nhưng bên kia đã cúp máy luôn rồi.
Chủ tịch Lăng không cam tâm, gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, cuối cùng gọi đến cho một cổ đông của Tập đoàn Đại Chu lúc trước luôn ủng hộ việc hợp tác giữa hai tập đoàn. Đối phương nghe thấy câu hỏi của Chủ tịch Lăng, thở dài rồi nói: “Vốn dĩ là chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nhưng một vụ bê bối của Bách hóa Lăng Thị lớn như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ấn tượng và danh tiếng của tập đoàn anh trong tâm trí của người tiêu dùng. Hai gia đình chúng ta làm sao có thể hợp tác được nữa đây?”
Phải biết rằng vận hành một tập đoàn để lên sàn chứng khoán là một dự án IPO lớn, những đánh giá và dư luận của chủ dự án này là một điều rất quan trọng. Lần trước Tập đoàn Đại Chu lên sàn thất bại phần lớn nguyên nhân là do đánh giá quá tệ, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Tập đoàn Đại Chu cũng đi một ngày đàng học một sàng khôn, hoặc nói là bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng nên không muốn lặp lại sai lầm tương tự trong thời điểm quyết định như thế này.
Hơn nữa cũng vì những rắc rối của Tập đoàn Lăng Thị và Cố Trầm.
Kể từ khi dự án lên sàn chứng khoán Hồng Kông của Tập đoàn Đại Chu thất bại, nhiều cổ đông trong nội bộ tập đoàn đã hơi kiêng kỵ với Cố Trầm. Thậm chí có thể nói là đến cả mức độ mê tín. Bọn họ không muốn chọc tức Cố Trầm trong giai đoạn quan trọng của dự án cũng là chuyện vô cùng hợp lý. hơn nữa Bách hóa Lăng Thị bất ngờ dính vào vụ bê bối này, các cổ đông của Tập đoàn Đại Chu càng không muốn liên quan gì đến nhà họ Lăng, để tránh những ảnh hưởng tiêu cực đến với Tập đoàn Đại Chu, để cho những người tiêu dùng rảnh rỗi không có việc gì làm lại nhớ lại những tin tức tiêu cực về Tập đoàn Đại Chu.
Đến lúc đó lại lợi bất cập hại.
Tóm lại chuyện hợp tác giữa Tập đoàn Lăng Thị và Tập đoàn Đại Chu cứ chết yểu như vậy.
Sau khi cúp điện thoại xong, ánh mắt tăm tối của Chủ tịch Lăng nhìn về phía Lăng Tú, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Việc thành không có mà việc hỏng thì có thừa.”
“Vô dụng!”