Randall đứng lên, đi về phía Hạ Mạt trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
Hạ Mạt cũng không biết thế nào, trông thấy Randall đi về phía mình liền không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Randall đi đến trước mặt cậu, một tay ôm bờ vai của cậu.
Lance ở dưới thét to, “Hoàng huynh, nhanh ôm hoàng tẩu xuống, ôm xuống!” Randall dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Hạ Mạt.
Hạ Mạt quẫn bách nhìn mọi người dưới lầu, thấp giọng nói: “Còn có trưởng bối ở đây.”
“Các trưởng bối cũng sẽ không chú ý.” Randall cười, “Đây coi như là đồng ý?”
Hạ Mạt còn không có lên tiếng, Randall đã ôm ngang cậu lên.
Dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào lấy Lance cầm đầu.
Hạ Mạt vội vàng ôm lấy cổ Randall, đem mặt áp vào cổ nam nhân, không dám nhìn nét mặt của các trưởng bối.
Randall ôm Hạ Mạt, mỗi một bước đều đặc biệt cẩn thận, “Bọn họ đã biết rồi.”
“Cái gì?” một câu không đầu không đuôi làm cho cậu cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng rất nhanh cậu đã hiểu ra. Quả nhiên tiếp theo liền nghe thấy Randall nói: “Lance không giữ được bí mật, vừa về đến nơi liền không kịp chờ đã nói cho bọn họ.”
“Không sao, dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng phải biết.”
Hai người tới đại sảnh lầu một, Randall đặt Hạ Mạt xuống chỗ bên cạnh mình.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Mạt cúi đầu, mặc dù không đối mặt với mọi người nhưng cậu cũng có thể cảm thấy được hơn mười cặp mắt nóng cháy.
Thật xấu hổ!
Dựa theo tình huống bình thường, phải chăng bây giờ cậu nên nói gì đó?
Thế nhưng cậu nên nói cái gì?
Cảm ơn mọi người trước kia đã nhiệt tình chiếu cố con, để cho con thuận lợi mang thai?
Không không không, không đúng, những lời này thế nào cũng thấy cổ quái.
Sau nửa năm dài cố gắng, con rốt cục mang thai bảo bảo?
Những lời này cũng không được, bảo bảo xuất hiện là ngoài ý muốn, dựa theo dự định của Randall, vốn là muốn đợi đến sau khi giải quyết xong chuyện của Nội các mới nghĩ đến chuyện có con…
Ah!
Nội tâm của Hạ Mạt quả thực muốn điên rồi, quả nhiên là bởi vì khuyết thiếu kinh nghiệm mang thai, cho nên phản ứng cả người liền trở lên chậm chạp?
Ngay lúc cậu đang xoắn xuýt muốn chết, Randall bỗng nhiên cầm chặt lấy bàn tay đặt trên đầu gối của cậu. Cảm giác được trên tay truyền tới lực lượng, Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn Randall.
Randall hơi nhếch miệng với cậu.
Nam nhân băng sơn cười, tuyết mùa đông tan rã, cảnh xuân tươi đẹp!
Hạ Mạt bỗng nhiên có dũng khí, cậu ngẩng đầu ho nhẹ hai tiếng, đang chuẩn bị nói ra lời dạo đầu đã phải vắt óc nghĩ ra đã nghe thấy Lannado nói: “Mạt Mạt, tại sao lại cứ cúi đầu? Có phải là Randall bắt nạt con không?”
“Ah?”
Lance cười nói: “Không đâu. Hoàng huynh sẽ không khi dễ hoàng tẩu. Hoàng tẩu chính là tròng mắt, đầu quả tim của hoàng huynh, hận không thể nâng trong tay 24 tiếng đồng hồ.”
Hạ Mạt bị cách nói khoa trương này làm cho đỏ mặt, cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua Randall, sau đó nói với Lannado đang mang vẻ mặt ân cần: “Anh ấy đối với con rất tốt, ngài hãy yên tâm.”
Randall rũ mí mắt xuống, khóe mắt giơ lên, mang theo nụ cười thản nhiên.
Lannado gật gật đầu, bắt đầu nhớ lại trước kia, “Vợ chồng son thật là may mắn. Nhớ ngày đó vì hai tiểu tử này, Edern đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Ta vốn nghĩ các con chắc phải dày vò ba đến năm năm mới có bảo bảo được, không nghĩ tới lại có thể lại nhanh như vậy.”
Hạ Mạt gật đầu, sau đó nhìn Ngọc Chương ngồi ở bên cạnh Vị Chinh.
Từ khi Hạ Mạt xuất hiện đến giờ, ánh mắt của Ngọc Chương vẫn chưa rời khỏi người cậu một chút nào, lúc này đối mặt với ánh mắt của Hạ Mạt, những lời nói giấu ở trong đáy lòng của Ngọc Chương rốt cục tìm được chỗ đột phá, “Mạt Mạt, những ngày diễn ra trận đấu con sống tốt chứ?”
“Ba ba yên tâm, tất cả rất thuận lợi. Randall, còn có các đồng đội đều vô cùng chiếu cố con.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ngọc Chương thoáng yên tâm.
Lúc Hạ Mạt nói chuyện với mọi người, Randall liền lặng yên ngồi ở bên cạnh, thay cậu múc súp.
Chờ Hạ Mạt nói đến khát nước, Randall liền đem bát súp đã được chuẩn bị sẵn sàng đến trước mặt cậu.
Hạ Mạt bưng bát lên, cẩn thận nếm nếm, độ ấm vừa vặn phù hợp, cậu nhanh chóng uống xong, Randall lại tri kỷ đưa qua khăn lau mồm.
Hạ Mạt tự nhiên tiếp nhận, lau xong miệng, liền đưa khăn cho Randall.
Cử động thân mật tự nhiên của hai người làm cho các trưởng bối ngồi ở đây vui mừng không thôi, bởi vì cái gọi là “Con cháu đều có phúc của con cháu”, chuyện của bọn nhỏ, bọn họ cũng không cần quan tâm quá nhiều, chỉ cần hai hài tử có thể quan tâm chiếu cố nhau cũng đã là đủ với bọn họ rồi.
Tiệc gia đình chấm dứt, mười mấy người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Hạ Mạt ngồi ở ghế sofa đơn, Randall tựa vào đằng sau ghế, một tay khoác lên vai của Hạ Mạt.
“Lúc đầu ta còn muốn để một thời gian nữa, giờ đã có bảo bảo thì phải nhanh chóng kết hôn rồi. Thế nhưng Randall nói như thế quá khẩn trương, hắn không hy vọng ngày kết hôn cả đời chỉ có một lần của hắn lại phải làm gấp rút như thế. Cho nên…” Edern nói: “Ý của chúng ta là như vậy. Trước đính hôn, chờ hai tháng sau thì tìm thời gian thích hợp kết hôn.”
Hạ Mạt nói: “Hôn lễ trưởng bối làm chủ là được rồi.”
Edern gậtđầu, “Lúc trước khi con còn đang ngủ ta với ba ba và cha của con đã thương lượng rồi. Bọn hắn đều đồng ý. Vậy thì chuyện hôn lễ cứ quyết định như vậy nha.”
“Ừm.”
“Hôm nay các con gấp rút trở về, có lẽ vẫn còn chưa quen chênh lệch thời gian. Tối hôm nay các con hãy nghỉ ngơi thật tốt. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ chuẩn bị nghi thức đính hôn.”
“Được.”
Mọi người dần dần tản đi.
Ngọc Chương đi đến trước mặt Hạ Mạt, “Mạt Mạt, ba ba cùng cha con về trước đi. Con…”
“Ngài ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”
“Ở cùng một chỗ với trưởng bối người trẻ tuổi chắc chắn sẽ có áp lực.” Ngọc Chương uyển chuyển cự tuyệt, nói tiếp: “Con bây giờ là người sắp làm ba ba rồi, mọi chuyện đều phải chú ý…”
Hạ Mạt khoác tay của Ngọc Chương, “Randall điện hạ sẽ chăm sóc con tốt.”
Randall cũng nói: “Ba ba yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy tốt.”
Ngọc Chương sửng sốt một chút, rõ ràng chưa kịp phản ứng trước xưng hô của Randall, dừng hai giây, hắn mới gật gật đầu, ” Không còn sớm, các con tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng ngày mai ba ba lại tới.”
Ngọc Chương cùng Vị Chinh sóng vai rời khỏi.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi, Randall ôm Hạ Mạt, nhẹ giọng hỏi: “Mệt không?”
“Không.” Hạ Mạt lắc đầu, “Nói chuyện với người nhà vô cùng thoải mái vui vẻ.”
Randall sờ sờ gương mặt của cậu, “Chúng ta cũng trở về phòng?”
“Được.”
Hạ Mạt chủ động cầm chặt tay Randall, hai người cùng đi lên lầu.
Randall đẩy cửa phòng ra, để cho Hạ Mạt đi vào trước.
Hạ Mạt vừa đi vừa xoay cổ, “Có thể là ngủ quá lâu, luôn cảm thấy thân thể cứng vô cùng.”
Randall ôm eo của cậu từ phía sau, “Lance đặc biệt dặn dò ta, hiện tại tình huống của bảo bối vẫn chưa ổn định, cho nên chúng ta vẫn không thể…”
“Em biết.” Hạ Mạt lúng túng quay mặt đi, ý đồ tránh hơi nóng ra phả ra, “Không phải em muốn cái kia.”
Randall ôm chặt lấy cậu, không cho cậu rời khỏi, thanh âm thậm chí có chút buồn buồn, như một con cún lớn bị vứt bỏ, “Thế nhưng ta nghĩ.”
“…”
Hạ Mạt bí từ!
Cậu chưa từng nghĩ đến một người lạnh lùng như Randall lại nói như vậy! Đây coi như là chưa thỏa mãn dục vọng?! Nũng nịu, nhõng nhẽo?!
Ah! Làm thế nào đây?! Một Randall thẳng thắn lại có chút đáng yêu như vậy cũng rất thích!
“Mạt Mạt…” Cằm Randall để vào hõm vai Hạ Mạt, hơi nóng trực tiếp rơi xuống cổ, làm cho làn da chỗ đó đều bị nướng thành màu hồng phấn.
Hạ Mạt quả thực sắp không chịu nổi!
Trong mắt cậu Randall chính là Alpha quý tộc hệ cấm dục cao lãnh, chưa từng có lúc chủ động như thế?!
Đối mặt với sự hấp dẫn của nam thần, nếu như không phải trong bụng chứa hai tiểu gia hỏa, cậu nhất định sẽ không chút do dự lao tới a?!
Hạ Mạt lặng lẽ nghiêng đầu ra chỗ khác, cưỡng ép để cho mình bỏ qua dụ dỗ như có như không của Randall, động tác cứng đờ đi đến bên cạnh giường, cởi quần áo, vén chăn lên nằm xuống.
Trước khi ngủ cậu còn lặng lẽ nghĩ: Lão công quá câu dẫn người, thật sự là không tiện mà…
—— ——
Lance cùng Edern, Lannado cùng rời đi Tả thiên điện.
Trên đường, Lance luôn luôn tràn đầy phấn khởi mặc sức tưởng tượng chờ nhóm bảo bối của Hạ Mạt sinh ra y sẽ là một hoàng thúc tốt như thế nào, dạy hoàng điệt như thế nào, làm cho Edern cùng Lannado không biết nên khóc hay cười.
Sau nửa ngày, Edern cười đánh gãy Lance, “Con cùng với hoàng huynh con là huynh đệ đồng bào, hiện tại hắn đã tìm xong đối tượng, thậm chí ngay cả hài tử đều có, con không có dự định gì sao?”
“Con…” Nhiệt tình của Lance thoáng cái bị dập tắt, y đứng thẳng người, như đóa hoa lung lay trước gió, “Con không phải là vẫn chưa đến kỳ phát tình sao?”
“Kỳ phát tình của Omega sẽ đến lúc 18 tuổi, sớm muộn gì cũng trong năm đó. Con đều đã sắp 19 tuổi, cũng sắp đến lúc rồi. Phương diện này con thực sự phải học tập hoàng huynh…”
“Phụ hậu…” Lance níu lại ống tay áo của Edern lay động, “Đã biết đã biết đã biết, những lời như vậy ngài đã nói bao nhiêu lần? Ngài không nói mệt con cũng nghe mệt.”
“Đã biết rõ già mồm.” Edern quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con là bác sĩ, hiểu rất rõ phản ứng của Omega khi tiến vào kỳ phát tình. Không thừa dịp hiện tại tìm đối tượng đi, về sau con tự chịu nhá.”
“Khà khà khà…” Vừa nhắc tới chuyện này, Lance bắt đầu nói sang chuyện khác, “Ah! Nhi thần đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, con đi ngủ đây, phụ hoàng, phụ hậu ngủ ngon!”
Lance chớp mắt đã không thấy tăm hơi như bôi mỡ dưới lòng bàn chân vậy.
Edern cùng Lannado liếc nhau, cũng không có cách nào thở dài.
Hết chương 277.