Airwolf tinh, đại lễ đường.
Trong hội đường người đông ngùn ngụt, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, hưng phấn mà trao đổi.
Bây giờ đang diễn ra buổi lễ trao giải, trước mắt chính là người xếp thứ 10 của giải đấu.
Bảy người Hạ Mạt đoan chính ngồi vào hàng ghế đã được sắp xếp sẵn, ngẫu nhiên có một hai câu trao đổi.
Lance nhìn các thành viên đội Xạ Thủ ngồi cách đó không xa, vẫy vẫy tay với Omega tóc đỏ Gail.
Gail trông thấy y, cũng trở về một thủ thế.
Hạ Mạt chú ý tới trao đổi giữa hai người bọn họ, nhẹ giọng nói với Randall: “Người của đội Xạ Thủ không tệ, anh định lúc nào mời họ đến Lạp Hỗ tinh cầu chơi?”
Randall đem ánh mắt từ buổi lễ trao giải đến trên người Hạ Mạt, trả lời: “Ngày đính hôn. Ta có dự cảm, ngày đính hôn nhất định sẽ rất phấn khích.”
“Ý của anh là nội các…”
“Suỵt…”
Hạ Mạt vội vàng ngậm miệng lại.
Randall trông thấy bộ dáng cẩn thận của cậu, không thể nhịn được cười cười, “Phụ thân và ba ba đã ở trong hoàng cung rồi, chờ chúng ta trở về, em lập tức có thể trông thấy bọn họ.”
“Thật vậy chăng?!”
“Ta sẽ lừa em sao?” Randall nhẹ nhàng mà sờ lên bụng của cậu, “Nếu như ta dám lừa em, tiểu bảo bối sẽ tức giận.”
Đúng rồi! Chuyện cậu mang thai cục cưng hình như còn chưa có nói cho người trong nhà! Hạ Mạt kích động cầm chặt tay Randall, “Chuyện em mang thai còn chưa nói cho bọn họ sao?”
“Vẫn chưa, chờ chính miệng em nói cho bọn họ biết.”
Hạ Mạt quả thực khó có thể che giấu nụ cười, cậu gục đầu xuống, trong đầu tưởng tượng chờ đến khi bọn họ biết được tin tức cậu đã mang thai được hơn 1 tháng sẽ có vẻ mặt như thế nào?! Ngoác mồm kinh ngạc?
Nhất định sẽ vậy đi!
Ngay trong lúc cậu suy nghĩ lung tung, lễ trao giải đã tiến hành được hơn phân nửa.
Randall bỗng nhiên vỗ vỗ chân của cậu, Hạ Mạt hoàn hồn, mới chú ý tới bọn Lance cũng đã đứng dậy, xếp thành một hàng, chuẩn bị đi lên trên đài. Cậu vội vàng đứng lên, “Làm sao? Đến chúng ta?”
Randall nói khẽ với cậu: “Lập tức liền đến chúng ta, trước làm chuẩn bị.”
Hạ Mạt mơ mơ màng màng đi theo Randall đến bên trái cánh gà.
Trên đài là đội về thứ 3 của cuộc tranh tài này, một vị Alpha tóc bạc đem huy chương cài lên ngực của từng đội viên, sau đó cùng đội viên nắm tay chụp ảnh lưu niệm.
Hạ Mạt ác liệt nghĩ: Người này một ngày sợ là nắm tay mấy trăm lần đi, chờ buổi lễ trao giải chấm dứt, nói không chừng tay đều sưng lên.
Người nhận được giải 3 đã xuống đài, trong loa phóng thanh truyền đến giọng nam nhiệt tình khác thường, “Kế tiếp! Là á quân của cuộc tranh tài lần này, Thất quân đoàn đến từ Lạp Hỗ tinh cầu!”
Cũng không biết có phải ảo giác của Hạ Mạt hay không, cậu luôn cảm giác khi đọc đến tên của bọn họ thì tiếng hoan hô đặc biệt vang dội.
Cậu nhắm mắt theo đuôi Randall, đi đến bục trao giải. Chờ đến khi lên trên, cậu mới cảm giác bục này vô cùng lớn. Đại khái là bởi vì những giải khác đều là hai chi đội ngũ cùng lên, mà ở Lạp Hỗ tinh cầu thì tiểu đội của Laurent đã bị loại rồi.
Vô số ánh đèn sáng ngời chiếu vào trên mặt, Hạ Mạt gần như không thể mở mắt ra, trong một mảnh ánh sáng trắng, thị giác hoàn toàn mất đi tác dụng, cậu hoàn toàn chỉ có thể nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người.
Thanh âm của người chủ trì vẫn tiếp tục vang lên, “Thất quân đoàn của Lạp Hỗ tinh cầu đã sáng tạo ra kỳ tích lớn nhất của giải thi đấu giữa liên minh các tinh cầu từ trước đến nay! Một tinh cầu xếp thứ 75, có thể đạt được vị trí á quân trong lần đầu tiên tham gia! Đây có phải đánh dấu cuộc phản kích của Lạp Hỗ tinh cầu?! Chúng ta hay tiếp tục mong chờ! Tiếp đó, xin mời Đoàn tiên sinh, chủ tịch danh dự của Ủy ban liên minh các tinh cầu, lên trao giải cho Thất quân đoàn!”
Nghe thấy lời của người chủ trì, Hạ Mạt nghĩ thầm: Thì ra vị Alpha tóc bạc này họ Đoàn? Hơn nữa còn là Chủ tịch danh dự của Ủy ban liên minh các tinh cầu? Trách không được lại có vẻ như vô cùng được tôn kính.
Đoàn tiên sinh mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, tóc nhìn sơ khá chỉnh tề, cho dù vẻ mặt băng lãnh vẫn không che giấu được hào quang cơ trí trên mặt.
Hắn lần lượt cài huy chương lên ngực của từng người, sau đó nắm tay với từng đội viên. Đến phiên Hạ Mạt, động tác của hắn thoáng dừng một chút, nhân viên công tác bên cạnh cho rằng hắn quên mất huy chương, vì vậy bưng khay bạc phủ vải đỏ đựng huy chương đến trước mặt hắn.
Động tác như vậy đã cắt đứt lời Đoàn tiên sinh muốn nói.
Đoàn tiên sinh cười cười, hai tay cầm lấy huy chương màu trắng bạc, nhẹ nhàng đừng ở trên quần áo Hạ Mạt, sau đó chủ động đưa tay phải ra, “Chúc mừng cậu, tiền đồ không thể lường trước được.”
Hạ Mạt ngây ra một lúc, tiền đồ không thể lường trước được?
Hình như vị Đoàn tiên sinh này không nói như vậy với những người khác a? Cậu mở mắt nhìn chằm chằm Đoàn tiên sinh, muốn nhìn thấy gì đó trên nét mặt hắn, nhưng là Đoàn tiên sinh vừa vặn ở hướng phản quang, cậu căn bản là thấy không rõ lắm.
Đoàn lão tiên sinh nắm tay với cậu, sau đó liền đi tới trước mặt Lance.
Hạ Mạt vểnh tai cẩn thận nghe, cậu phát hiện quả thật Đoàn tiên sinh không nói với Lance những lời “Tiền đồ không thể lường trước được” này.
Kỳ quái, là mình suy nghĩ nhiều sao? Luôn cảm thấy vị Đoàn tiên sinh này hình như đã biết cái gì.
Nghi thức trao giải chấm dứt, chủ nhà Airwolf tinh cầu mở tiệc chiêu đãi các thành viên dự thi một bữa tối phong phú. Sau khi yến hội chấm dứt, Randall đưa ra lời chào từ biệt.
Yuri hiệu trưởng tự mình đưa mấy người ra ngoài.
Lúc sắp chia tay, Yuri hiệu trưởng nói: “Trường học quân sự Exxon đã bồi dưỡng ra được những học sinh vô cùng lợi hại, ta còn tính toán tìm thời gian thích hợp đi Exxon a, hy vọng đến lúc đó các cậu đừng có không chào đón lão nhân như ta.”
Randall khách khí nói: “Nếu như Frankie hiệu trưởng biết rõ ngài đại giá quang lâm, nhất định sẽ hưng phấn đến mất ngủ.”
“Ha ha ha, vậy thì tốt! Chờ đến khi công việc của ta xong xuôi, ta sẽ đi theo đoàn khảo sát đến Lạp Hỗ. Hy vọng sẽ không mang đến quá nhiều phiền nhiễu cho các cậu.”
“Tùy thời mong đợi.”
Bảy người Randall đi theo lão sư dẫn đội và binh lính đi theo bước lên quân hạm.
Quân hạm chậm rãi bay lên, gia tốc bay nhanh về hướng Lạp Hỗ tinh cầu.
Hạ Mạt ngồi bên cửa sổ, hai mắt nhìn sao trời. Trong bóng tối, mỗi một tinh cầu đều giống như một viên kim cương đầy hoa văn, xinh đẹp động lòng người.
Randall đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nói: “Xem một lát thôi, thời gian không còn sớm.”
Hạ Mạt quay đầu, mới phát hiện trong chủ khoang thuyền vậy mà chỉ còn có Randall cùng cậu, “Bọn Lance đâu? Đều đi ngủ?”
“Ừm.” Randall khoác bả vai Hạ Mạt, “Trận đấu cuối cùng đã xong, em cũng nên thả lỏng, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được.” Hạ Mạt thuận theo theo sát Randall đi vào phòng nghỉ ngơi.
Randall thuần thục sửa sang xong giường chiếu, vỗ vỗ tấm đệm mềm mại, nói với Hạ Mạt: “Mau tới đây đi.”
Hạ Mạt ngồi xuống, Randall ngồi chồm hổm trên mặt đất thay cậu cởi giày.
“Anh cũng đến nằm một lát?” Hạ Mạt hỏi.
“Sợ đè đến em.”
“Em muốn anh nằm cùng em.”
Randall ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt màu lam lạnh lùng là ý cười thản nhiên.
“Được.” Hắn chỉ trả lời một chữ, sau đó thuận tiện lên giường, nghiêng người ôm lấy Hạ Mạt.
Hạ Mạt núp ở trong ngực Randall, thoáng vặn vẹo hai cái, tìm được một vị trí thoải mái, liền nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.
Có cảm giác đây là giấc ngủ an tâm nhất của Hạ Mạt mấy tháng nay.
Trước khi trận đấu bắt đầu, vì giảm bớt tổn thương mà Hắc Vương tinh mang đến trong trận chiến thăm dò, cậu vội vàng hợp thành cơ giáp cấp SS. Mặc dù là ngủ thiếp đi, trong mộng cậu cũng hầu như là vội vội vàng vàng, như một con quay nhỏ không thể ngừng lại được.
Sau khi trận đấu bắt đầu, sắc mặt của cậu lại càng không xong. Vừa phải lo lắng Hắc Vương tinh đánh lén, còn muốn lo lắng trận đấu, còn phải để ý đến bảo bảo còn chưa thành hình trong bụng. Trong mơ cậu luôn bị đủ mọi hình ảnh phức tạp cuốn quanh, cậu luôn từ khốn cảnh này rơi vào khốn cảnh khác. Cũng may sau khi cuộc tranh tài bắt đầu được 2 ngày, áp lực của tiểu đội giảm đi, cậu mới thoáng khá hơn một chút, ban ngày không có việc gì, cũng có thể nghỉ ngơi trong lô cốt một lát.
Thế nhưng cho dù như vậy cũng không thể so với hiện tại.
Tướng quân Vu Dục tiêu diệt toàn bộ quân đội đánh lén của Hắc Vương tinh, giải thi đấu liên minh các tinh cầu thuận lợi chấm dứt, mà bọn họ, lông tóc lành lặn trở về Lạp Hỗ tinh cầu.
Đôi má của Hạ Mạt dán vào ngực Randall.
Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ đều đến truyền đến tực nam nhân, trong hơi thở tất cả đều là hương vị khiến người ta an tâm phát ra từ nam nhân kia.
Cậu thích ý từ từ nhắm hai mắt, trong lúc ngủ mơ hết thảy đều tốt đẹp như thế.
Các trưởng bối hiền lành hòa ái, Randall ôn nhu thâm tình, cục cưng song bào thai thông minh cơ trí, đương nhiên, còn có một đoàn huynh đệ, bạn tốt đã từng vào sinh ra tử với cậu.
Nhân sinh của cậu quả thực hoàn mỹ đến không tưởng, hạnh phúc như thế, cậu còn có cái gì có thể ưu sầu?
Có cảm giác đã ngủ rất lâu, chờ tỉnh lại, cậu đã nằm trong một căn phòng vô cùng quen thuộc.
Bố trí giản lược đến mức tận cùng, giường chiếu mềm mại đến cực hạn, còn có hương vị thuộc về Randall quẩn quanh trong không khí…
Đây là phòng ngủ của Randall?!
Bọn họ đã trở về!
Đại não trong nháy mắt thanh tỉnh, Hạ Mạt đột nhiên vùng dậy từ trên giường, đi chân trần ra ngoài, hai chân dẫm trên thảm lông mềm mại, cậu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu còn nhớ trước trận đấu phòng ngủ còn chưa lót thảm.
Là Randall làm sao?
Trong nội tâm ngọt ngào, đây là cảm giác được người bảo vệ.
Cậu chậm rãi đi tới bên cạnh cửa, kéo cửa ra, thanh âm quen thuộc truyền vào trong lỗ tai, cậu tinh tế nghe, trong đó có ba ba, có cha, có bệ hạ, có đế hậu, còn có sư phụ…
Cậu bước ra cửa, đứng ở hành lang lầu hai nhìn xuống.
Xung quanh bàn dài hình chữ nhật lớn có hơn mười người đang ngồi, mọi người cười cười nói nói, không khí hài hòa khác thường.
Lance bưng một cốc nước trái cây màu xanh nhạt, đứng lên, dương dương đắc ý khoe, “Trong chuyện này công lao của con là lớn nhất! Cho nên chờ các bảo bảo sinh ra, con mới là người đầu tiên có tư cách ôm chúng!”
Mọi người tranh luận một hồi.
Hạ Mạt âm thầm bật cười, vì tranh thủ đến quyền lợi ôm đến tiểu bảo bối, Lance thật đúng là tận hết sức lực.
Lại nói tiếp, mọi người đã biết đến chuyện của các bảo bảo rồi sao?
Edern cũng đứng lên, hắn ân cần gõ đầu Lance một cái, sau đó nói: “Hài tử đừng ở chỗ này ồn ào, chuyện ôm tiểu bảo bối đương nhiên phải để cho các trưởng bối làm. Cha con và ta đã có kinh nghiệm dưỡng tiểu hài tử. Ta ôm bảo bối thích hợp hơn con nhiều.”
Lance không phục cong miệng lên, nhanh chóng lôi kéo Randall, “Hoàng huynh, anh là phụ thân của tiểu bảo bối, anh nói em có phải là người có tư cách ôm tiểu bảo bối đầu tiên nhất không?!”
Randall bị y kéo dậy, trong lúc lơ đãng liếc qua lầu hai, liền trông thấy Hạ Mạt đứng ở cầu thang.
Ánh mắt màu xanh da trời của Lance nhìn sang, nhìn thấy Hạ Mạt, lập tức buông ra Randall, hưng phấn nói: “Hoàng huynh! Nhanh chóng dẫn Hoàng tẩu đến! Cậu ấy mới chính là nhân vật chính của đêm nay!”
Hết chương 276.