Ở kinh thành hưởng thụ cuộc sống an nhàn chưa được bao lâu, Dật Hiên nhận được tin tức Thiên Tàn giáo Giáo chủ cùng Vô Ưu cốc chủ quyết chiến, bị trọng thương. Dật Hiên lo lắng lập tức chạy về Thiên Tàn giáo. Nhìn thấy Tử Vũ bình an vô sự hắn mới thoáng nhẹ lòng. Hài tử đứng trước mặt hắn có chút run rẩy nhưng vẫn kiên định nói ra suy nghĩ của mình.
“Sư phụ từng nói Tử Vũ là Thiên Tàn giáo giáo chủ, bảo vệ Thiên Tàn giáo chính là trách nhiệm của Tử Vũ. Bọn họ dám hạ chiến thư khiêu chiến Thiên Tàn giáo, Tử Vũ tất nhiên quyết chiến đến cùng.”
Dật Hiên thở dài, thương tiếc ôm hài tử vào lòng hơi nghiêm giọng: “Tử vũ còn nhỏ, về sau lại nhận chiến thư như vậy, phải báo cho sư phụ một tiếng, không được sư phụ cho phép, không được đi.”
Thuận miệng vui đùa, lại ẩn trong đó chút vui sướng kiêu ngạo: “Tử Vũ không dám làm phiền sư phụ nhưng sư phụ muốn quản, Tử Vũ không thể không phiền. Có sự tình, sư phụ thay Tử Vũ chăm nom được chứ?”
Cẩn thận kiểm tra một lượt thương thế của Tử Vũ, Dật Hiên cưng chiều đáp ứng. Vừa muốn rời đi, hài tử liền nắm lấy tay, thương tiếc quay đầu, Dật Hiên nói lời hứa hẹn: “Xong việc, sư phụ liền bồi Tử Vũ một năm được không?”
…………………………………
Vô Ưu cốc đối với một hài tử cũng xuống tay nặng như vậy, hắn còn chưa tìm bọn họ đòi công đạo, mà ngược lại bọn họ đã tìm đến cửa thỉnh cầu “Tiêu Dao Thần y”. Đại lễ lớn như vậy hắn cũng nên đi gặp một lần.
“Tiêu Dao Đường, Vân Hiên”
Chỉ cần Tiêu Dật Hiên hắn nguyện ý liền có cái kia ngạo khí. Tiêu dao thần y xuất hiện, bất quá chỉ mấy tháng lại trở thành truyền kỳ trong giang hồ. Nhưng khi nghĩa phụ của Dật Phong nghe qua lời đồn, ít nhiều nghĩ đến đó có phải là thiếu niên thân đầy máu tươi ở Tiêu gia năm ấy. Y thuật của thiếu niên ấy rất cao minh, so ra không thua kém gì Tiêu dao thần y trong truyền thuyết.
Khi Dật Hiên bước vào Vô Ưu cốc, liền có đại lễ nghênh đón, so với Tiết thần y long trọng gấp bội phần. Có khác biệt này không phải vì y thuật của bọn họ cao thấp, mà do bởi Tiết Tán chỉ thuận tiện giúp Cố Viêm thiếu chủ xem mạch, mà Dật Hiên lại là người Vô Ưu cốc xem như hy vọng sau cùng mà cầu cứu.
Vô Ưu cốc chủ cũng chính là võ lâm minh chủ. Chỉ là Vô Ưu cốc luôn cách biệt với giang hồ, chỉ khi giang hồ có cố sự khó quyết, mới hiện thân chủ trì. Mà lần này Vô Ưu cốc chủ cùng Thiên Tàn giáo chủ quyết chiến, gây nên chấn động khắp giang hồ.
Người trong giang hồ không ai biết Vô Ưu cốc tách biệt sự đời, vốn có nguyên nhân sâu xa. Hơn ba mươi năm qua, trong cốc giam giữ một quái nhân, chính là tiền nhiệm cốc chủ đã mất ba mươi năm về trước. Cho đến bây giờ ngay cả Cốc chủ Cố Khanh và Đại sư huynh, Tam sư đệ đều không lý giải được nguyên nhân, tại sao sư phụ của họ trở thành bộ dáng điên loạn như vậy. Thần trí của người ít khi thanh tỉnh, gặp huyết sẽ cuồng bạo, công lực vô địch không ai sánh nổi, đáng sợ hơn chính là bách độc bất xâm. Những năm đầu, ba người tìm đủ mọi cách chữa trị nhưng đều không có hiệu quả, họ phát hiện ra không ai có thể giết chết sư phụ, ngoài chính bản thân người. Vì thế, họ quyết định biệt giam người trong cấm địa của Vô Ưu cốc. Nhi tử của Cố Khanh một lần tình cờ xâm nhập cấm địa chạm trán phải quái nhân, bị hắn truyền phần nào công lực cường đại đến bất tỉnh, mà quái nhân cùng lúc đó đồng thời thanh tỉnh ít nhiều. Ba người suy đoán thần trí điên loạn cùng phần nội lực tán loạn kia có liên quan với nhau. Cố Viêm sau khi tỉnh dậy tuy có trong người một phần nội lực cuồng đại, nhưng cũng đồng thời trả giá không ít. Phần nội lực ấy không tài nào khống chế, khiến Cố Viêm liên tục tẩu hoả nhập ma, nội lực tu luyện có rồi lại mất, vì ngăn cản nội lực phát tác mà luôn làm tổn thương chính mình, nội thương trầm trọng đến cực điểm. Suốt hai mươi năm qua, Cố Khanh nghĩ đủ mọi cách tìm danh y thuật sĩ chữa trị, ẩn cư phong toả tin tức nhằm tránh đi một trận huyết sát. Sau rất nhiều lần tuyệt vọng, Cố Khanh không còn cố kỵ nhiều thứ, chính như Cố Viêm nói bị tà ma khống chế, còn sống đến nay đã xem như kỳ tích.
Cố Khanh nghe danh Tiêu dao thần y, liền mang một tia hy vọng mãnh liệt, nhưng đối mặt với họ lại là một lạnh lùng sát y.
Xem ở Tử Vũ bị thương nặng nhưng chưa lưu lại di chứng; xem ở các người chưa hiểu rõ chân tướng đã động thủ với đệ tử của ta, may mắn cuối cùng cũng lập lại hoà bình; xem ở lương y như từ mẫu, bệnh tình này Tiêu Dật Hiên ta có thể ra tay chữa trị, nhưng trước hết vẫn cho ta xem một chút thành ý đã.
Lạnh lùng cuồng ngạo nhìn những người trước mặt, Dật Hiên cười nói: “Ý của chư vị là muốn nhờ tại hạ giúp?”
“Vân thần y, ta chính là có ý tứ này, Vô Ưu cốc ta…” – Cố Khanh hoan hỷ mở lời.
“Cốc chủ nếu có sự muốn nhờ cũng nên thể hiện thái độ cầu người mới phải?” – Dật Hiên cắt ngang lời.
Ngươi biết lo lắng người của mình thì cũng nên hiểu, ái đồ của ta bị thương trong tay ngươi, ta cũng sẽ sốt ruột!
Một câu của Dật Hiên làm không khí trở nên ngưng trọng. Cố Khanh đứng dậy hướng Dật Hiên cúi người thi lễ.
“Vô Ưu cốc gặp phải kiếp nạn, sợ là nguy hại đến thiên hạ chúng sinh, khẩn cầu Tiêu dao thần y ra tay tương trợ.”
Cười nhạt, Dật Hiên lập tức đứng dậy muốn rời đi, bỏ lại một câu: “Nếu cốc chủ không có được một phần thành ý, vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
“Nguy hại đến thiên hạ chúng sinh, chẳng lẽ là dịch bệnh truyền nhiễm?”
Dật Hiên tuy lòng lo lắng khó hiểu nhưng vẫn bộ dáng lẫm liệt rời đi không quan tâm đến mọi sự. Toàn bộ sảnh đường rơi vào trầm lặng, đường đường võ lâm minh chủ đã cúi người khẩn cầu còn xem là chưa đủ thành ý?
“Thần y muốn như thế nào xin cứ nói, Cố mỗ xin tận sức mình.”
Thiên hạ lưu truyền Tiêu dao thần y, y thuật cao minh, là bồ tát sống, thiện lương nhân từ, nhưng hôm nay giáp mặt, lại là kẻ cuồng ngạo, thích làm khó dễ thế này. Dù sao đây là hy vọng cuối cùng, Cố Khanh quyết không thể từ bỏ.
Đắc ý cười, Dật Hiên quay đầu mà nói.
“Vân mỗ chỉ có một yêu cầu đơn giản, Cố cốc chủ hãy quỳ xuống cầu xin ta.”
Nháy mắt cả kinh, Cố khanh sắc mặt trắng bệt liền nhanh chóng ổn định tâm tình. Nhiều năm như vậy, cả Đại sư huynh, Tam sư đệ đều vì thế bỏ mạng, mà hắn chỉ cần quỳ xuống liền có cơ hội cứu mạng nhi tử thì có gì phải đắn đo. Chỉ mong y thuật của người này thật sư cao minh cứu được Viêm nhi, giải được mối lo của Vô Ưu cốc, của thiên hạ.
Hít một hơi thật sâu, Cố Khanh chậm rãi quỳ xuống trước mặt Dật Hiên.
“Vô Ưu cốc có một quái nhân bách độc bất xâm, đánh mất thần trí, gặp huyết cuồng bạo, mà hiện tại Vô Ưu cốc không thể nào khống chế được nữa, khẩn cầu thần y xuất thủ cứu giúp.”
Vốn chỉ nghĩ là người của Vô Ưu cốc gặp chứng nan y khó trị, nhưng nghe qua lời Cố Khanh nói Dật Hiên liền chấn động, ý định trả thù phút chốc tan biến. Cốc chủ vì đại sự như vậy mà khẩn cầu, thì việc hắn làm vừa rồi thật quá phận đi. Dật Hiên ngây ngốc không hề chú ý đến Cố cốc chủ còn quỳ trước mắt khiến người người trong sảnh đường bắt đầu bất mãn.
“Sư phụ!”
Vô tình nghe được tin Tiêu dao thần y đến Vô Ưu cốc, Dật Phong thi triển khinh công chạy đến sảnh đường, liền chứng kiến tình cảnh một người đứng một người quỳ. Trầm trọng bước đến bên cạnh Cố Khanh, Dật Phong nheo mắt nhìn người đang đứng ở đó.
Dật Hiên bị lời của Cố Khanh thức tỉnh, lại lập tức như sét đánh ngang tai.
“Nhị ca… sư phụ…”
Dật Phong cúi người muốn dìu sư phụ đứng dậy nhưng người một chút cũng không động, ánh mắt cương nghị nhìn về Dật Hiên. Dật Phong ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi.
“Thần y!”
Hai chữ thôi, đủ để Dật Hiên trăm lần nguyền rủa bản thân mình, bước lên một bước đỡ lấy cốc chủ.
“Cốc chủ, xin đứng lên, Hiên nhi chắc chắn toàn lực tương trợ.”
Chưa để Dật Hiên động tay đến, Dật Phong đã dìu sư phụ đứng lên cung kính nói.
“Sư phụ, người mấy ngày qua đã mệt mỏi, khách nhân xin giao cho Dật Phong tiếp đãi đi.”
“Làm sao được, Vân thần y là thượng khách…”
“Không quan hệ.” – Xấu hổ ngắt lời Cố khanh, Dật Hiên cười trừ
“Cốc chủ cứ đi nghỉ ngơi, tại hạ thật không ngại.”
Đang lúc mọi người không hiểu ra sao, Dật Hiên cẩn thân đi theo sau Dật Phong.
Vì cái gì không ai nói cho ta biết, sư phụ trong truyền thuyết của Nhị ca chính là Vô Ưu cốc chủ chứ?
Hoàn toàn không lưu tâm đến người đi theo sau, Dật Phong đi thẳng đến phòng dành cho thượng khách. Mà Dật Hiên vừa bước vào phòng, nhịn không được nói lời lấy lòng.
“Nhị ca!”
“Không dám!”
Xoay người tránh đi Dật Hiên, Dật Phong cúi người cung kính:
“Thần y xin yên tâm nghỉ ngơi, về sau đừng gọi ta Nhị ca.”
“Nhị ca!”
Dật Hiên gọi một tiếng, liền cuống quít quỳ xuống: “Nhị ca, thực xin lỗi, Hiên nhi sai lầm rồi, Hiên nhi chỉ… Cố cốc chủ làm bị thương đồ đệ của Hiên nhi. Hiên nhi nhất thời tức giận mới làm càng. Nhị ca, thực xin lỗi, người sinh khí liền trách phạt Hiên nhi đi.”
Lời tức giận nhất thời lại dễ dàng đánh sụp ngạo khí của người trước mặt, Dật Phong hối hận mình có chút quá đáng, không nên hù doạ đệ đệ.
“Chuyện này về nhà sẽ tìm ngươi tính sổ, hiện tại ở trước mặt người của Vô Ưu cốc, ta và ngươi xem như không nhận thức, đừng gọi ta là Nhị ca, ngươi chỉ là Tiêu dao thần y mà thôi, hiểu chưa?”
Dứt lời lại một lần nữa hung hăng trừng mắt với Dật Hiên, rồi dứt khoát rời đi. Còn lại một mình, Dật Hiên ngã ngồi trên mặt đất.
“Về nhà tính sổ, trước mặt người Vô Ưu cốc là Tiêu dao thần y.”
Tâm tình khôi phục, Dật Hiên vui sướng cười thì thầm: “Hiên nhi đã hiểu nhưng mà Tiêu Dật Phong đích thực là Nhị ca của Hiên nhi, có lý gì phải trước mặt người ngoài che giấu? Có lỗi liền nhận, từ nhục nhã người khác liền chính mình bị nhục nhã, từ cao cao tại thượng thượng trở thành hậu sinh vãn bối đắc tội với Cốc chủ. Chỉ cần có Nhị ca đau lòng, những thứ khác Hiên nhi đều không bận tâm!”