Đông Phương Ninh nhìn bọn họ quỳ trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu, nộ khí dâng cao đem thức ăn trên bàn đánh đổ xuống đất, cười lạnh.
“Quỳ trên mặt đất có là gì? Trẫm lệnh cho hai người kéo ống quần quỳ lên mảnh sứ vỡ kia đi!”
“Đông Phương Ninh, ngươi đây là ý gì? Cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi liền được nước làm tới.” – Lời vừa thốt ra, Dật Hi liền hối hận, người trước mặt hiện tại đã là Hoàng Thượng, làm sao có thể xem như huynh đệ ngày xưa mà xử sự. Nói cũng đã nói, bây giờ lại quỳ xuống thỉnh tội thì không có cốt khí chút nào. Mà Đông Phương Ninh nghe qua những lời đó, nộ khí như bị kim châm đâm thủng, hoàn toàn tan biến, thản nhiên ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly rượu cười nói:
“Không có ý gì, nhàn rỗi vô sự nên muốn vui đùa một chút.” – Trong thanh âm che dấu không được mệt mỏi cùng cô đơn.
Tiêu Dật Hi nhìn Đông Phương Ninh một ly lại một ly, thật sâu nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cướp lấy bình rượu.
“Ngươi kiềm chế một chút, bình rượu sắp bị ngươi một mình uống hết rồi.”
Dật Hi không phải không biết hiện giờ hai người đã là quân thần, thân phận khác biệt, căn bản không có tư cách cùng Hoàng thượng ngồi chung một bàn, nhưng nhìn thấy thần sắc ảm đạm, thanh âm bi thương của vị Thái tử ngày xưa, người mà hắn từng xem như đệ đệ, nhất mực chiếu cố lại nhịn không được mà làm càng.
“Ngươi không cần nhỏ mọn như vậy? Trong cung có bao nhiêu là rượu quý, ngươi muốn ngày mai ta sẽ cho người mang đến Tướng quân phủ vài chục vò.” – Nói xong liền vươn tay muốn cướp lấy bình rượu nhưng Dật Hi lập tức tránh một bên.
“Làm sao giống cho được. Rượu quang minh chính đại nào giống hương vị rượu lén đem ra từ phủ Thừa Tướng?” – Dật Hi cũng chợt nhớ tới Tống Khang còn đang quỳ một bên, giang chân đá Hoàng Thượng một cái.
“Đại sư huynh uy phong đùa giỡn đủ rồi đi, mau nhanh cho Tống Khang đứng lên.”
Tống Khang cũng không ngốc, nghe vậy thuận thế đứng lên, về phần một câu “Tạ ơn Hoàng thượng” ngập ngừng một lát cuối cùng cũng không nói ra. Tống Khang ngồi xuống bên cạnh Dật Hi, thời khắc này phát hiện ra, trong lúc hai ngươi bọn họ đùa giỡn bản thân mình không hề có cơ hội xen vào. Cũng phải thôi, bọn họ là từ nhỏ đã thân thiết với nhau, sao có thể cùng mình đánh đồng.
Rượu trong bình rất nhanh đã cạn, Đông Phương Ninh cũng ngã người xuống bàn.
“Hi ca ca, ta không muốn làm Hoàng đế nữa, chỗ đó rất lạnh, rất cô độc.”
Loại xưng hô đã bao năm không thốt ra. Từ khi lớn hơn một chút, Đông Phương Ninh và Dật Hi không biết đã làm ầm ĩ bao nhiêu lần, Đông Phương Ninh nhất quyết không phục, kiên trì phải làm ca ca của Dật Hi, sau này lại trở thành Đại sư huynh nên vô cùng đắc ý. Mà hiện tại…
“Ninh nhi…”
“Rượu… hết rượu rồi sao, tiểu nhị mang thêm hai vò tới đây.”
Nghĩ tới lời đồn đãi lan truyền suốt những ngày qua, Dật Hi giơ tay ngăn cản Đông Phương Ninh, dịu giọng an ủi.
“Ninh nhi, đó là trách nhiệm mà ngươi không thể trốn tránh được.”
“Ta biết… nhưng ta không muốn một mình cô độc, hôm nay ngươi còn có thể gọi ta một tiếng Ninh nhi, ngày mai thì thế nào? Ngay cả sư phụ là người không gì không làm được cũng đã cúi người tôn kính ta như một Đế vương cao cao tại thượng, thì ngươi có năng lực chống đỡ mấy ngày? Sư phụ, sư phụ hắn không cần ta nữa…”
Một câu kia của Dật Hi đã phá vỡ toàn bộ lớp vỏ ngụỵ trang của Đông Phương Ninh suốt thời gian qua. Đã thành Hoàng đế mà còn giống hài tử, đối với Dật Hiên vô cùng tham luyến, sùng bái, làm cho người người không thể không cảm thán mị lực của Dật Hiên. Nhưng hiện tại ba người ngồi đây không có tâm tư chú ý đến điểm này.
Dật Hi vốn định an ủi vài câu lại như ứ nghẹn, không nói thành lời. Nếu không phải Đông Phương Ninh nháo loạn, chính bản thân mình cũng chưa chắc đối đãi với Ninh nhi thoải mái thế này. Mà nghĩ tới thái độ của Tứ ca thời quan qua, đúng là quá rõ ràng.
“Không cam lòng thì tìm lại là được.” – Tống Khang luôn im lặng ngồi một bên, đột nhiên lên tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Thái tử cũng là Hoàng Thượng gần gũi như vậy.
“Tìm lại?” – Từ lúc vào phòng, lần đầu tiên Đông Phương Ninh nhìn thẳng vào Tam sư đệ có phần xa lạ này.
“Ý kiến không tồi, phải tìm lại. Mặt dày mày dạn níu kéo là được, thỉnh roi thỉnh phạt.”
Được Tống Khang nhắc nhở, Dật Hi như bừng tỉnh. Chính mình không có cái kia khả năng, không có nghĩa là Tứ ca không có. Chỉ cần Tứ ca nguyện ý, chuyện gì mà huynh ấy không thể làm, ở trong tay huynh ấy đã có không ít chuyện không ngờ phát sinh. Chung quy Dật Hi cũng là một ngườii sùng bái Dật Hiên vô điều kiện.
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì, ngươi là không bỏ xuống được mặt mũi Hoàng đế?” – Dật Hi ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Không phải, chính là…” – Nhìn hai sư đệ biểu tình kiên định, Đông Phương Ninh có hơi dao động.
“Xấu hổ thì làm sao? Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đệ tử của sư phụ không?” – Tiêu Dật Hi ăn ý cùng Tống Khang liếc nhìn nhau, tràn đầy ý cười. Giờ phút này, bọn họ đã đem cái gọi là hoàng quyền đại thể gì đó ném lên chín từng mây.
“Phải, nhưng mặt dày mày dạn đeo bám, thỉnh roi thỉnh phạt, sẽ không khỏi doạ người đi.”
“Người là sư phụ ngươi, ngươi có đủ tư cách nha?” – Dật Hi đắc ý đốc thúc, có điểm vui sướng khi nhìn người gặp hoạ. Mà thật sư gặp hoạ còn chưa biết là ai đâu?
………………………..
Đoan chính quỳ gối trong thư phòng, hai tay giơ cao roi mây, lòng Đông Phương Ninh rối loạn không thôi. Hắn luôn có cảm giác bị người tính kế.
Một khắc trước, bọn họ còn hoảng hốt cung kính quỳ bái trước mình, mà liền sau đó lại có biểu tình vui sướng hiến kế này nọ. Tốt xấu ta cũng là Hoàn Thượng, là Đại sư huynh của các ngươi, chờ sự tình hôm nay giải quyết xong…
“Mà thật sự làm như vậy có thể thành công sao?”
Trong lúc Đông Phương Ninh rối rắm nhìn roi mây suy nghĩ, thì Tiêu Dật Hiên đã xuất hiện. Không thèm vạch mặt Dật Hi và Tống Khang đang ẩn náu một bên, Dật Hiên đi thẳng vào phòng, thật muốn xem bọn hài tử này đang diễn trò gì.
Nhưng khi Dật Hiên mở cửa phòng, gặp phải cảnh tượng phía trước, như sét đánh ngang mặt, bất động tại chỗ.
Đó không phải là hài tử đơn độc ngồi trên long ỷ bị hắn bỏ mặc sao. Cái bóng dáng kiên trì lại có phần không cam lòng kia…
Nghe được tiếng cửa mở, Đông Phương Ninh toàn thân run lên, càng nghiêm chỉnh mà quỳ. Dật Hi và Tống Khang đều đang canh ở bên ngoài, có thể vào trong không chút cản trở chỉ có thể là sư phụ. Nhưng thật lâu lắm không hề có động tĩnh, tim Đông Phương Ninh đập càng nhanh. Nó nghe được tiếng bước chân ngày một xa dần, toàn thân liền mất đi khí lực ngã ngồi xuống đất. Trong lúc đó Tiêu Dật Hiên bước ra ngoài, từ trong góc tối nắm lấy một cái, rồi một cái, tức giận ném hết chúng ra giữa sân. Hắn bước lại vào phòng, đóng chặt cửa lại.
“Chỉ một chút đã chịu không nổi?” – Giống như tiếng nói của ma quỷ, Đông Phương Ninh cả kinh quay đầu, ngây dại nhìn ngươi trước mặt, ngập ngừng hai tiếng.
“Sư phụ!”
Không trả lời, Dật Hiên bước đến cầm lấy roi mây cũng nắm lấy Đông Phương Ninh đặt xuống giường, roi mây liên tiếp đánh xuống. Dật Hiên luôn chìm trong cảm xúc rối rắm, nhận ra hắn sai lầm rồi.
Hắn nên tin tưởng hài tử này, càng có tự tin nó dù nắm quyền thế trong tay, thì cũng chỉ là một hài tử, Tiêu Dật Hiên hắn có gì mà dạy không được? Tiêu gia hay Đế Vương, thân nhân hay đệ tử, chỉ cần người hắn muốn bảo hộ liền nhất định hoàn toàn bảo hộ được.
Có thể thấy được, mọi người sùng bái hắn đều có nguyên nhân của nó.
Hành động quá đột ngột, khi Đông Phương Ninh nhận thức được, cũng đã trúng rất nhiều roi. Cái gì mà mặt dày níu kéo, cái gì không cam lòng đều quên sạch chỉ còn lại đau đớn kịch liệt. Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tuy nói có huấn luyện vất vả nhưng dù chỉ một chút roi vọt đều không có. Trước đây từng bị Dật Hiên dùng thước đánh qua một lần đã chịu không thấu, huống chi hiện tại là roi mây. Đông Phương Ninh đem hai kẻ đưa ra chủ ý này mắng nhiếc đến trăm ngàn lần. Nói cái gì gần đây chính mình làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, phạm sai lầm, làm đệ tử của sư phụ nên bị phạt, còn phải chính mình ngoan ngoãn quỳ giơ cao roi thỉnh phạt. vốn định quỳ thì quỳ, hắn cũng không ít lần bị phạt quỳ, nhưng ai có nghĩ đến sư phụ bước vào không nói một lời đã đánh người.
“Sư phụ, đau… đau… đừng đánh, Ninh nhi biết sai rồi, biết sai rồi.” – Đông Phương Ninh chịu không nổi nữa, cuống quít cầu xin tha thứ. Lại không nghĩ rằng đổi lấy chính là quần lập tức bị lột xuống.
“Aaaaa….”
Không có quần ngăn cách, đau đớn càng thêm khuếch đại. Đông Phương Ninh thét một tiếng chói tai, vùng vẫy khỏi tay Dật Hiên trốn tới đầu giường.
“Sư phụ, không dám… không dám, …ô…ô… Ninh nhi luôn có chừng mực. Đại sự chưa từng chậm trễ.” – Mắt thấy sư phụ đưa tay muốn bắt lấy, Đông Phương Ninh lại thét lên.
“Thanh lâu không có… ô…ô… Ninh nhi chỉ muốn cắt đuôi thị vệ, tình cờ chạy vào, cũng lập tức theo cửa sau đi ra, là thật… ô… ô… là thật mà.”
Hài tử lui sát trong góc, khóc thét liều mạng giải thích. Nó đã mười bảy tuổi, là Hoàng đế rồi còn như vậy, thật không cốt khí a. Chung quy, vẫn là mềm lòng cùng áy náy, Dật Hiên kéo hài tử ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng nó trấn an.
Nguy hiểm giải trừ, Đông Phương Ninh mặt cũng đỏ lên.
Trời ạ, mình vừa làm cái gì? Bị cởi quần đánh đòn đã rất dọa người thế nhưng còn… tuy nói là đau quá không chịu nổi nhưng xong rồi, hoàn toàn xong rồi, không mặt mũi để nhìn người nữa.
“Xin lỗi, chuyện lần này là sư phụ không tốt, về sau sẽ không thế nữa.” – Nhẹ nhàng trấn an, Tiêu Dật Hiên nói lời hứa hẹn.
Suy nghĩ mông lung, xấu hổ không thôi, nhưng Đông Phương Ninh nghe được lời sư phụ nói, rốt cuộc bất chấp tất cả, ôm thật chặt thắt lưng sư phụ, mỉm cười. Sư phụ của nó, cuối cùng đã trở lại bên cạnh nó rồi.