Ở khuất nhục dày vò một đêm, sáng hôm sau, Vô Ưu lại nghênh đón thêm một thượng khách – Tiết thần y Tiết Tán. Hai năm nay, Tiết Tán ra vào Vô Ưu cốc cũng đến bảy tám lần nhưng lần đầu tiên được tiếp đón trịnh trọng như vậy, lòng có chút khó hiểu. Nhưng hôm nay hắn đến đây là có tin tức quan trọng muốn cùng Cốc chủ nghị sự
Ở thời điểm mọi người đang nghị sự thì ở cửa lại xuất hiện kẻ vênh váo tự đắc ngày hôm qua “Tiêu dao thần y”. Trước mặt mọi người hành lễ, Dật Hiên hít sâu một hơi, ánh mắt giao hoà cùng Nhị ca vô cùng phức tạp. Bình thản cười, Dật Hiên đi đến trước mắt Dật Phong quỳ xuống, cung kính gọi “Nhị ca”
Còn chưa đợi Dật Phong phản ứng, Dật Hiên đã xoay người về hướng chủ toạ, dập đầu ba cái trước mặt Cố khanh.
“Dật Hiên hôm qua cuồng vọng hoang đường, hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội, thỉnh Cốc chủ khoan dung đại lượng, Dật Hiên nguyện cam nhận trừng phạt.”
“Sư phụ, Dật Phong thân làm huynh trưởng lại quản giáo bất nghiêm, Dật Phong thân lại là đệ tử của người, thỉnh sư phụ trách phạt Dật Phong. Về phần đệ đệ, Dật Phong cam đoan trở về sẽ thêm nghiêm khắc quản giáo.”- Dật Hiên vừa dứt lời Dật Phong cũng lập tức quỳ xuống thỉnh phạt.
Lời của hai người cũng đồng dạng làm cả đại sảnh đường kinh hoảng, không tin vào tai mình.
Ngày hôm qua, Cốc chủ của bọn họ là quỳ xuống trước mặt đệ đệ của đệ tử khẩn cầu?
“Ta không đồng ý, không nói đến Tiết thần y phỏng đoán Thiên Tàn giáo Bạch ngân tu la vương có thể hoá giải ma công là thật hay không, Ngụy Thanh cũng không đồng ý dẫn sói vào nhà. Cốc chủ trước đó vài ngày mới đáp ứng lời thỉnh cầu của nhân sĩ giang hồ đánh trọng thương Thiên Tàn giáo giáo chủ, hiện tại lại đi cầu bọn họ cứu giúp chẳng khác nào lấy đá đập vào chân mình.”
Phản ứng nhanh nhất là Hán Ngụy Thanh. Hắn là người từ trước đến nay luôn muốn đoạt lấy chức vậy Cốc chủ từ Cố khanh, nhưng cũng thập phần trung thành với Vô ưu cốc, không nghĩ bị người ngoài khi dễ.
“Sư phụ, Tứ đệ…”
“Tình hình hiện tại đã vô cùng khẩn cấp, chỉ cần có một tia hy vọng chúng ta cũng không thể từ bỏ. Nếu không đến cả tính mạng của tất cả chúng ta ở đây đều có thể không giữ được.”
Không ngờ Ngụy thúc thúc lại người đầu tiên đứng ra ngăn cản, không nghĩ để phụ thân bị khuất nhục, Cố Viêm thật cảm động. Nhưng đối với tin tức của Tiết Thần y, vị Bạch ngân tu la vương của Thiên Tàn giáo kia có thể dùng ma công hút hết nội lực của quái nhân, Cố Viêm cũng có chút mong chờ.
“Sư phụ, kỳ thật…”
Mắt nhìn mọi người rơi vào hoảng loạn do dự, Dật Phong lần thứ hai mở miệng muốn nói. Nghe nghĩa phụ đề cập đến Bạch ngân tu la vương có thể dùng ma công hút hết nội lực của kẻ khác đến thành thây khô, Dật Phong lại ngập ngừng có hay không nói ra chân tướng. Nhưng hiện tại hắn có muốn nói, mọi người lại không chịu nghe.
“Viêm Nhi”
Quân sư của Vô Ưu cốc Lưu Dương lạnh lùng cắt lời. Dật Phong cũng xem như phân nửa đệ tử của hắn, hắn cũng yêu thương nó hết mực. Chuyện vừa rồi quá mức kinh hãi đi. Nhìn thấy Dật Phong ngày thường ổn trọng, biết chừng mực lại không nhìn ra mọi người đang cố ý làm lơ nó mà lần thứ hai mở miệng nói có chút thất vọng, tâm tư muốn giúp nó cầu tình cũng phai nhạt chút ít.
“Dương thúc, Viêm nhi biết người lo lắng chuyện quái nhân nhưng việc này cũng là đại sự. Dương thúc không tinh thông võ nghệ cũng nên biết thế nào là dẫn sói vào nhà. Không nói đến Bạch ngân tu la vương kia thật có bổ sự nhưng hắn có hay không se báo thù chúng ta. Còn nữa nếu hắn hút hết nội lực của quái nhân rồi xưng bá thiên hạ, đến lúc đó có ai có thể khống chế được hắn? Huống chi Vô Ưu cốc cứ lần lượt thỉnh cầu ngoại nhân giúp đỡ còn không phải thùng rỗng kêu to, làm sao có tư cách lãnh đạo giang hồ.”
“Sư phụ!”- Dật Phong cả người run rẩy, thanh âm của hắn một lần nữa bị mọi người bỏ ngoài tai.
“Đủ rồi, mọi người không cần tranh cãi nữa. Lưu Dương lập tức chuẩn bị hậu lễ, gởi thiệp cho Thiên Tàn giáo, Vô Ưu cốc ta thỉnh Bạch ngân tu la vương đến làm khách.
Nghĩ đến đứa đệ tử luôn miệng gọi sư phụ, Cố Khanh quyết định đánh cuộc một lần, mà hắn thật không còn lựa chọn nào khác.
“Về phần có hậu quả gì, bản thân ta tự mình gánh chịu.”- Cố Khanh vỗ mạnh xuống bàn tỏ rõ khí thế.
không, bản cốc chúa dốc hết sức đảm đương
“Ta chính là Bạch ngân tu la vương.”
Thoáng nhìn qua Nhi ca thân người suýt không vững cùng ánh mắt kinh hoảng của tất cả mọi người, Dật Hiên bình tĩnh giải thích.
“Chuyện ngày hôm qua là do tại hạ tức giận Cốc chủ làm bị thương đệ tử của ta mới có cử chỉ cuồng vọng. Cố cốc chủ, thực xin lỗi, thỉnh ngài tha thứ, cũng thỉnh các vị tiền bối khoan thứ.”- Nói xong, Dật Hiên lại dập đầu một cái.
“Thực xin lỗi, Hiên nhi biết sai.”
Trêu đùa sao? Từng câu từng chữ như đang khảo nghiệm sức chịu đựng của tất cả mọi người ở đây. Con người này chỉ trong một ngày từ khí thế ngông cuồng sỉ nhục người khác đến trở thành nhu thuận đáng thương quỳ xuống nhận sai. Đến khi mọi người vừa động lòng, muốn vứt xuống ý định trả thù lại tiếp tục mang đến một sự thật không thể thừa nhận nỗi. Tất cả chúng ta lo lắng tranh cãi hết nửa ngày thì ra đã dẫn sói vào ngủ hết một đêm lại còn là sư đệ của đệ tử đắc ý nhất của Cốc chủ. Không khí trong phòng nghị sự thoáng chốc trở nên vô cùng nặng nệ.
“Về quái nhân, có thể cho Dật Hiên gặp mặt một lần mới quyết định nên dùng biện phá gì có được không?”
Một câu nói rốt cục khiến cho vô hạn oán niệm của mọi người trở về tĩnh lặng. Đều là giang hồ lão luyện, họ hiểu rõ trước mắt nên lấy đại cuộc làm trọng.
“Dù sao quái nhân nguy hiểm, không nên đi quá nhiều người. Ta sẽ mang Viêm Nhi, Phong nhi, dật… Khụ… Bạch ngân… Khụ… Tiêu công tử đi vào cấm địa.”
Cố khanh dẫn ba người bình tĩnh rời đi, lưu lại mọi người trong một câu hỏi thoảng qua.
“Quả nhiên, kiêu ngạo đều có nguyên nhâ… Tiêu dao bồ tát, Bạch ngân tu la vương… Người nọ là thần tiên sao? Không đúng, dù là thần tiên cũng không thể biến đổi thân phận thần hỳ như vậy đi?”
Tất cả đều thở dài lắc đầu: “Bỏ đi, người ta đều đã nhận lỗi còn có thể như thế nào nữa? Hắn là phàm nhân ta đã không thể với tới mà là thần tiên cũng thỉnh không nổi.”
Mà Dật Hiên từ cấm địa trở về liền lặng im không nói gì, sắc mặt thâm trầm. Cho đến ngày hôm sau, Lưu Dương cùng mọi người sốt ruột hỏi thăm. Thuốc vô dụng, châm cứu cũng không hiệu quả, Dật Hiên tuyệt vọng thừa nhận Nhật nguyệt tinh thần là biện pháp hữu hiệu duy nhất.”
“Ta cần một nơi tĩnh lặng, không người quấy rầy. Vô ưu cốc chắc có gia pháp, cảm phiền mang đến cho ta. Đa tạ!”- Ý cười nhợt nhạt, Dật Hiên hướng Cố khanh như thế nói.
“Thật sự như chư vị dự liệu, Nhật nguyệt tinh thần chính là biện pháp duy nhất. Nhưng… ta đã từng lập lời thề không bao giờ vận dụng Nhật nguyệt tinh thần một lần nào nữa.”
Mọi người nghe qua, thật không biết nên phản ứng thế nào? Còn Dật Phong sớm hiểu rõ sự tình càng không nói đến. Đây chính là lý do quan trọng nhất mà hắn ngập ngừng nói ra chân tướng. Lấy thân phận này, Tứ đệ hoàn toàn có lợi thế, không ai dám cùng nó truy cứu chuyện đã qua nhưng mà còn có vấn đề thực nan giải hơn rất nhiều. Nhật nguyệt tinh thần, Tứ đệ hắn dùng không được mà Dật Phong mơ hồ có thể đoán ra Tứ đệ muốn lựa thế nào. Cố khanh và Cố Viêm bị quái nhân tra tấn suốt hơn mười năm, tự xưng là chính đạo đích nhân sĩ, Dật Hiên coi như tự an ủi chính mình.
Khi bốn người đứng trong phòng luyện công, đó có chăng là thời khắc chuyển đổi thiên cơ.
Cầm lấy roi do Cốc chủ mang đến, Dật Hiên bước đến trước mặt Nhị ca, thản nhiên nói.
“Thỉnh nhị vị chứng kiến cho Dật Hiên. Nhị ca, đánh đến Hiên nhi hôn mê mới xó thể dừng lại.”
Run tay tiếp nhận trường tiên từ tay Tứ đệ, Dật Phong có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại nói không nên lời.
Hắn hiểu rõ sự tình lại càng hiểu rất rõ đệ đệ của mình. Chính là, không cam lòng, hắn không cam lòng đệ đệ không có làm cái gì sai, vì sao hết thảy đều là nó gánh lấy uỷ khuất.”
“Hiên nhi, phạt mấy roi là được, mặc kệ như thế nào, đệ chỉ bất đắc dĩ.”- Có thể đánh từ Tứ đệ vô cùng cường thế đến hôn mê bất tỉnh là loại thảm trạng nào chứ?
“Bất đắc dĩ? Bất đắc dĩ liền có thể vi phạm lời thề sao? Lúc trước ở bắt giam ở Tuyệt tình cung có hay không cũng bất đắc dĩ? Còn hiện tại, cảm thấy được có nỗi khổ liền dễ dàng thoả hiệp? Có hay không sau này mỗi khi Hiên nhi buồn chán muốn hút nội lực của kẻ khác để giải sầu đêu xem như bất đắc dĩ?”
Lạnh lùng cắt ngang lời Nhị ca: “Nhị ca là muốn Dật Hiên phải làm theo đúng lời thề, suốt đời không gặp lại người của Tiêu gia? Hay là muốn để phụ thân trục xuất Hiên nhi ra khỏi Tiêu gia, đánh chết không hỏi? Nhị ca, đây bất quá là cái công đạo, Hiên nhi… luyến tiếc…”
Ở thanh âm trường tiên tuần tự hạ khiến người ta hít thở không thông. Đã không biết qua bao lâu, Cố viêm ngây ngốc bất động, mắt thấy Dật Phong như con rối liên tục đánh xuống, tấm lưng phía trước đã sớm huyết nhục mơ hồ.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Người lên tiếng chính là Cố khanh, hắn nhịn không nổi nhìn thiếu niên trước mặt tự tra tấn chính mình.
Dật Phong máy móc dừng tay lại nghe thanh âm khàn khàn: “Nhị ca, Hiên nhi còn chưa hôn mê đâu.”
“Hiên nhi biết Nhị ca đánh mệt mỏi, không ngại thì để Cốc chủ thay thế đi?”
Chính là roi lập tức hạ xuống, đau đớn bội phần đã lâu chưa từng chịu qua. Dật Hiên khó hiểu quay đầu liền gặp phải ánh mắt nghiêm khắc của Nhị ca, cái nhíu máy quen thuộc.
“Nhị… Nhị ca?”- Dật Hiên nhỏ giọng gọi.
Cố Khanh không để ý đến cứ thế vung roi. Vừa rồi đồ đệ đem roi đưa tới trên tay của hắn, Cố Khanh không nghĩ tiếp nhận nhưng nghĩ đến đệ tử phải tự tay đánh đệ đệ của nó có biết thống khổ, hiện tại kiên trì không được nữa, hắn làm sư phụ cũng chỉ có thể tiếp nhận. Dù sao, hắn cùng với thiếu niên đang bị phạt kia tính ra không có giao tình dù hắn cũng rất đau lòng.
“Nhị ca”
Lại một roi đánh xuống, lúc này Dật Hiên rõ ràng nhìn được nét thống khổ của Nhi ca.
“Nhị ca!”
“Dừng lại!”
Một câu là gọi Dật Phong. Một câu là nói với Cố Khanh. Nhưng Cố khanh không để ý tới, tiếp tục đánh xuống.
“Ngươi đã nói…”- Nhịn tất cả đau lòng, Dật Phong kiên quyết nói: “Roi đánh đến ngươi hôn mê mới có thể dừng.”- Dật Phong dang rộng tay.
Dật Hiên sắc mặt tái nhợt ngây ngốc cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân hình sớm mệt mỏi thoải mái tựa vào lòng ngực của Nhị ca như say ngủ.