May mắn thay, chiếc điện thoại của Diệp Vĩnh Khang trông giống như một chiếc điện thoại Apple bình thường, mà là một chiếc điện thoại đã được đặc biệt chế tạo lại.
Ánh sáng do đèn pin do điện thoại di động phát ra rất mạnh, mạnh hơn điện thoại di động thông thường ít nhất mười lần.
Và với thời lượng pin siêu khủng, không cần phải lo lắng về việc hết pin trong một khoảng thời gian.
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang nhìn lướt qua vạch hiển thị tín hiệu của điện thoại di động, sau đó thất vọng thở dài: "Lần này lớn chuyện thật rồi, nơi này cách mặt đất ít nhất cũng phải trăm mét".
“Hả?”
Loan Loan kinh ngạc nói: “Sâu vậy á? Sao anh biết được khoảng cách vậy?”
Diệp Vĩnh Khang lắc chiếc điện thoại trong tay, nói: “Chỉ cần không quá một trăm mét, cho dù là bị chôn dưới đất, điện thoại này của tôi vẫn có thể bắt được chút sóng. Nhưng bây giờ hoàn toàn không có chút sóng nào, có nghĩa là khoảng cách đã vượt quá giới hạn của nó rồi”.
Loan Loan nghe xong, thở dài một hơi: “Tôi không hiểu chiếc điện thoại di động của anh, nhưng nghe anh nói như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới lúc chúng ta rơi từ trên cao xuống, rơi hơn mười giây đồng hồ cũng chưa chạm đất".
"À đúng rồi, lúc rơi được tầm mười mấy giây đồng hồ tôi đã ngất đi mất. Anh có để ý chúng ta đã rơi trong bao lâu không? Chúng ta có thể tính toán khoảng cách theo tốc độ rơi".
Nghe xong lời này, Diệp Vĩnh Khang cười khổ: “Tôi cũng giống như cô, rơi được mười mấy giây là ngất đi rồi".
Loan Loan sau khi nghe lời này liền sững sờ: “Nói như vậy, tức là sau khi chúng ta hôn mê mới rơi xuống, ở khoảng cách cao như vậy mà chúng ta không bị làm sao?"
Diệp Vĩnh Khang thở dài một tiếng: “Giờ không có hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện này. Bí ẩn cứ lần lượt đến. Hiện tại chúng ta chỉ có thể dò từng bước một. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là tìm cách đi khỏi đây trước rồi mới nghĩ đến những thứ khác".
Loan Loan nghe xong gật đầu, rồi cả hai bắt đầu quan sát xung quanh.
May mắn thay, chiếc đèn gắn trong điện thoại di động đặc biệt của Diệp Vĩnh Khang có tác dụng chiếu sáng rất tốt, nơi này giống như một hang động dưới lòng đất, rộng chừng mười thước cao bảy tám thước, không gian rất rộng.
Xung quanh đều có nham thạch băng ẩm ướt, hang động dẫn đến một vực sâu, cũng không biết là sâu bao nhiêu.
Sau khi nhìn xung quanh một lúc, Loan Loan cau mày nói: "Tại sao cái hang động dưới lòng đất này lại hơi khác so với những gì tôi đã xem trên TV trước đây nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Đương nhiên là khác. Loại hang động mà cô xem trên TV là được hình thành tự nhiên, còn hang động này là do con người tạo ra".
"Hả? Do con người tạo ra?"
Loan Loan kinh ngạc há to miệng: “Không thể nào, kẻ nào lại chui vào chỗ sâu như vậy để đào hang? Chẳng lẽ nhầm lẫn chăng?"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới bên cạnh bức tường đá, dùng đèn chiếu vào bức tường đá ẩm ướt, nói: "Dấu vết nhân tạo rất rõ ràng, nếu nơi này được hình thành tự nhiên, thì những đường nét bên trên sẽ rất mịn và đều đặn".
"Tuy nhiên, vân kết cấu trên bức tường đá này rất cứng, chắc chắn không phải được hình thành tự nhiên. Tuy nhiên, xét theo dấu vết phong hóa bên trên, hang động dưới lòng đất này có lẽ đã nhiều năm rồi, chắc phải vào khoảng ít nhất một nghìn năm tuổi".
Nhìn theo ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan dò xét bức tường đá một hồi, sau đó nhíu mày: “Thật sự là do nhân tạo à".
"Nhưng điều này còn khó tin hơn. Hang động này, với kĩ thuật bây giờ cũng đã rất khó xây dựng rồi, chứ đừng nói đến thời cổ đại. Những người đó đã làm như thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi dài: “Cái này phải đi hỏi người cổ đại mới biết được, đi thôi, hiện giờ hai ta không có thời gian nghiên cứu kiến thức khảo cổ học, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt".
"Bây giờ có một tin khá tốt. Vì hang động này là nhân tạo, đồng nghĩa với việc phải có một lối ra. Tôi hy vọng lần này chúng ta có thể tiếp tục thoát chết!"
Khi Diệp Vĩnh Khang nói câu cuối cùng, khóe môi nở nụ cười khổ.
Tiếp tục thoát chết, những lời này nghe vô cùng bi tráng.
Mấy hôm nay bọn họ thoát chết mấy lần, không biết là may hay là xui.