Diệp Vĩnh Khang đang định nhảy lên liền cảm thấy nổi tạng của mình đột nhiên co rút kịch liệt.
Nguồn lực mạnh mẽ đó giống như một cái hố đen, mạnh mẽ hút lấy cơ thể anh, nếu như không phải người đàn ông vạm vỡ kịp thời dùng chân khí kéo Diệp Vĩnh Khang quay lại e là cơ thể của anh đã bị cuốn vào đó và bị nghiền ra thành trăm mảnh rồi!
Gào!
Lúc này Thần Rồng dường như đã bị kích động hoàn toàn, sau khi gầm lên một tiếng vang trời, cái đầu to lớn rung lên dữ dội, một quả cầu ánh sáng vàng vọt ra từ miệng con rồng.
Advertisement
Quả cầu ánh sáng này có kích thước bằng một bể nước, ánh sáng vàng mà nó phát ra vô cùng chói mắt, giống như một mặt trời nhỏ.
Lực áp chế mà nó tỏa ra cũng rất mạnh, không khí xung quanh cũng bị lực lượng này xé toạc, phát ra tiếng nổ tanh tách của pháo nổ.
Cùng lúc đó, chân khí mà người đàn ông vạm vỡ đánh ra ngay lập tức bị vỡ tan, nhanh chóng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thấy quả cầu ánh sáng sắp nuốt chửng mọi thứ, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên hét lên một tiếng, một tầng chân khí màu xanh mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể ông ta.
Tầng chân khí màu xanh này nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng chói lọi màu xanh trước mặt, sau đó đập mạnh vào quả cầu ánh sáng do Thần Rồng phun ra!
Bùm!
Hai quả cầu ánh sáng, một vàng và một xanh, đập vào nhau giữa không trung, trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, lực nổ mạnh giống như một quả bom hạt nhân được kích nổ.
Một làn sóng không khí cực kỳ mạnh mẽ và bùng nổ tỏa ra như những cơn sóng trên mặt nước.
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan hoàn toàn không thể di chuyển dưới làn sóng mạnh mẽ này.
Khi tưởng chừng mình sắp bị làn sóng này nuốt chửng, đột nhiên nghe thấy dưới chân phát ra một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, toàn bộ mặt đất bắt đầu sụp xuống!
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan hoàn toàn không có thời gian phản ứng, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả hai cùng rơi xuống bên dưới.
Trong lúc ngã xuống, cả hai đồng thời mất đi ý thức.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng khi Diệp Vĩnh Khang tỉnh lại, phát hiện xung quanh tối đen như mực, vươn tay ra không nhìn thấy gì.
Đầu óc anh choáng váng, như thể bị va đập mạnh.
Mặt đất lạnh và cứng, hơi ẩm ướt.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng chống cơ thể của mình để ngồi dậy, sau khi phản ứng lại vội vàng hét lớn: “Loan Loan, Loan Loan, mau lên tiếng đi!”
Vừa nói, anh vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, bật đèn pin đi kèm thì thấy Loan Loan đang nằm cách mình bảy tám mét.
“Loan Loan, Loan Loan, mau tỉnh lại đi!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi tới lay lay cơ thể cô ta, cũng may toàn thân vẫn còn ấm, hơi thở đều, không có gì nghiêm trọng, có lẽ chỉ là ngất đi thôi.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng điều động một tia chân khí, ấn hai lần dưới cổ Loan Loan, sau đó Loan Loan mới mơ màng mở mắt ra: “Đây là đâu thế, sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt u ám của Diệp Vĩnh Khang dưới ánh sáng của đèn pin, Loan Loan không khỏi sửng sốt, vươn tay xoa xoa thái dương, đột nhiên kinh ngạc nói: “Con rồng đó đâu rồi, chúng ta đang ở đâu vậy, có phải là địa ngục không, sao lại tối thế!”
Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy còn cho rằng cô gái này ngã mất trí rồi cơ.