“Mao Nhất Trụ, anh phải nói cho chúng tôi biết nên làm thế nào chứ…”
Trương Tịnh vừa mới hỏi một câu, Mao Nhất Trụ đột nhiên lo lắng ngắt lời: “Nhanh, không kịp nữa rồi!”
Sau khi nói xong, Mao Nhất Trụ liền nhảy tới một dấu tròn đen ở một góc trước.
Thấy Mao Nhất Trụ căng thẳng như vậy, Trương Tịnh không tiếp tục hỏi nữa, nhanh chóng nhảy đến một dấu tròn màu đen khác.
Advertisement
Trần Tiểu Túy liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau khi được đối phương đồng thuận, cô ấy cũng đi tới dấu tròn màu đen ở góc trên bên trái.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Trụ một cái, sau đó cũng đi tới dấu tròn màu đen ở góc dưới bên phải.
“Lát nữa tôi nói cái gì mọi người nhất định phải làm theo. Nếu như có chút sai sót, ông trời cũng không cứu được chúng ta đâu!”
Mao Nhất Trụ tỏ ra rất nghiêm túc, sau khi dặn dò mọi người xong, cậu ta bắt đầu lẩm bẩm một chuỗi những câu tương tự như thần thú hay lời nguyền gì đó.
Niệm khoảng chừng một phút, Mao Nhất Trụ đột nhiên trầm giọng quát: “Nhắm mắt lại, nhanh, tuyệt đối không được mở ra!”
Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh nhanh chóng nhắm mắt lại.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện trước đây, hai người họ đã nảy sinh cảm giác tin tưởng với Mao Nhất Trụ.
Mặc dù không rõ đối phương đang làm gì, nhưng luôn cảm thấy việc nghe cậu ta là đúng.
Diệp Vĩnh Khang cũng từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng chỉ hai giây sau, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở mắt ra, sau đó xoẹt một cái, cả người biến thành dư ảnh, kéo Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh sang một bên nhanh như chớp.
“Vĩnh Khang, anh…”
Trần Tiểu Túy cảm thấy khó hiểu, nhưng mới hỏi được một nửa, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra!
Chỉ thấy dấu tròn đen mà ba người họ vừa đứng đột nhiên chìm xuống và biến thành ba cái giếng hình tròn.
Cùng lúc đó, ba cột đá mỏng hơn một chút so với vết đen hình tròn đột nhiên từ trên đỉnh động nhô xuống phía dưới.
Bùm!
Ba cây cột đá đập mạnh vào ba cái giếng tròn một cách rất chuẩn xác!
Tất cả mọi người đều ngây ra!
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy toát mồ hôi lạnh!
Nếu vừa rồi Diệp Vĩnh Khang không kịp thời kéo bọn họ ra thì…
“Mao Nhất Trụ!”
Ánh mắt Trương Tịnh lập tức rơi vào người Mao Nhất Trụ.
Mao Nhất Trụ trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, mắng: “Anh đang làm gì vậy, sao lại tự ý hành động, anh có biết suýt chút nữa hại chết tất cả chúng ta rồi không?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh. Có phải anh đang cố ý muốn hại chết tất cả mọi người không, trên đường đi tới đây anh năm lần bảy lượt cố ý làm như vậy, anh nhất định là có âm mưu riêng!”
“Đủ rồi!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Mao Nhất Trụ, chậm rãi nói: “Mao Nhất Trụ, diễn với cậu đến đây là đủ rồi, bây giờ, cậu nên nói những gì cần nói đi!”