Gầm!
Bùm!
Cuối cùng, sau khi con quái vật gầm lên ba tiếng đau đớn, toàn bộ cơ thể của nó đột nhiên ngã về phía sau, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang cũng đã kiệt sức, cơ thể loạng choạng, hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển.
Lần này coi như là dạo một vòng trước cổng địa ngục.
“Anh Diệp đỉnh vãi, sao anh giỏi thế vậy, lại có thể thật sự giết chết được cả xác lông, xem ra tôi không nhìn nhầm người rồi ha ha ha ha ha!”
Mao Nhất Trụ mừng rỡ hoan hô như thể cậu ta vừa mới trúng số vậy, hơn nữa còn tỏ ra hưng phấn đến lạ.
“Câu này của cậu là có ý gì, thế nào gọi là nhìn nhầm người?”
Diệp Vĩnh Khang đã bắt được sơ hở trong lời nói của Mao Nhất Trụ.
“Á? Cái này… Ý của tôi là, anh Diệp đỉnh của đỉnh luôn. Lại có thể đánh gục được cả xác lông ha ha ha ha, xem ra lần này chỉ cần có anh ở đây, chúng ta bảo đảm sẽ không sao. Được rồi, tiếp tục vào trong đi, đợi khi bắt được búp bê núi, tôi sẽ nấu súp cho anh!”
Mao Nhất Trụ vừa nói vừa không để ý đến phản ứng của những người khác, tự mình đi về phía trước, còn không quên thúc giục: “Theo sát tôi nhé, xác lông thường là một cặp, có một con ở gần đây thì nhất định sẽ có con thứ hai, mau chóng rời khỏi chỗ này thôi”.
“Hả!”
Khi Trương Tịnh nghe thấy câu này liền sợ mất mật, vội vàng chạy theo.
“Vĩnh Khang, để em đỡ anh”.
Trần Tiểu Túy cũng có vẻ rất căng thẳng, vội vàng đi tới đỡ Diệp Vĩnh Khang.
“Không sao”.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mao Nhất Trụ trước mặt, sau đó nắm lấy tay của Trần Tiểu Túy.
Bọn họ đi dọc bên trong hang động thêm vài phút nhưng không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
“Này, Mao Nhất Trụ, sợi chỉ đỏ của anh đâu?”
Lúc này, Trương Tịnh đột nhiên nhìn thấy sợi chỉ đỏ mà Mao Nhất Trụ đang kéo đã không còn nữa.
“Ồ, vừa nãy lúc gặp phải con quái vật đã bị đứt rồi, nhưng cũng không cần dùng nữa. Cứ đi theo con đường này, búp bê núi nhất định là ở phía trước”.
Mao Nhất Trụ có vẻ rất vội vàng, bước đi vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi một bước của cậu ta Trương Tịnh phải chạy mấy bước mới theo kịp.
Đi về phía trước thêm vài phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khoảng không vuông vức, bốn góc không gian lộ ra những vét tròn dày như bể nước.
Mao Nhất Trụ vui mừng khôn xiết: “Chính là ở đây!”
“Cái này để làm gì?”
Trương Tịnh nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Mao Nhất Trụ phơi phới, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn: “Đây là nơi ẩn nấp của con búp bê núi, bây giờ mọi người nghe lời tôi, cùng nhau dụ nó ra ngoài”.
Mao Nhất Trụ chỉ vào những vết đen tròn ở bốn góc, nói: “Bây giờ mỗi người chúng ta đứng vào chỗ vết đen này, tất cả những gì mọi người phải làm là đứng yên và nghe theo lời tôi!”