Mao Nhất Trụ ngây ra, lập tức bật cười ha ha: “Diệp Vĩnh Khang à Diệp Vĩnh Khang, anh cũng khá biết trả đũa đấy”.
“Thế nào gọi là diễn cùng với tôi? Cả dọc đường đi đã trải qua những chuyện gì bản thân anh cũng không phải là không thấy!”
“Nếu như không có tôi, các người có thể bình an vô sự đi tới tận đây được không?”
Advertisement
“Ngược lại là anh, Diệp Vĩnh Khang, dọc đường tới đây anh năm lần bảy lượt gây rắc rối cho mọi người. Tôi thấy người muốn hại chúng tôi là anh mới phải”.
“Nói, anh làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Vì sao lại cố tình muốn hại chết mọi người?”
Câu hỏi liên tục của Mao Nhất Trụ khiến Trương Tịnh bối rối, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc khi nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này, Trần Tiểu Túy mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Được rồi, Mao Nhất Trụ, nếu đã nói đến đây vậy thì tôi cũng nói một câu”.
“Động cơ và mục đích của Diệp Vĩnh Khang là gì, chuyện này tạm thời gác lại đã”.
“Tôi chỉ cần hỏi một câu, với năng lực của Diệp Vĩnh Khang, nếu như muốn hại chúng ta, hai người có cảm thấy anh ấy cần vòng vo như vậy không?”
Trần Tiểu Túy chắc chắn là luôn đứng về phía Diệp Vĩnh Khang, hơn nữa cô ấy cũng vững niềm tin rằng Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Câu hỏi này khiến Mao Nhất Trụ nghẹn họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Lời này của Trần Tiểu Túy đánh thẳng vào vấn đề, nghĩ lại cũng đúng, với năng lực của Diệp Vĩnh Khang, nếu muốn hại bọn họ có cần phải vòng vo tam quốc như vậy không?
“Vậy thì các người cũng không thể nghi ngờ tôi được. Những chuyện xảy ra vừa nãy, các người cũng tận mắt nhìn thấy rồi, tận tai nghe thấy rồi, nếu như không phải tôi dắt các người đi, các người có sống được tới đây không?”
Giọng điệu Mao Nhất Trụ yếu đi một chút, không tiếp tục nhắm vào Diệp Vĩnh Khang nữa.
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy một tiếng: “Mao Nhất Trụ, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Có những chuyện, cậu tự mình nói ra, hoặc là tôi giúp cậu nói thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược đấy”.
Ánh mắt Mao Nhất Trụ có hơi né tránh, nhưng vẫn quay đầu sang ngang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!”
“Được, vậy tôi sẽ dùng những lời cậu có thể nghe hiểu được để nói với cậu!”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Từ lúc chúng ta ở trong khách sạn tối qua, cậu đã bắt đầu giở trò rồi”.
“Sau đó chúng ta bắt đầu vào núi, cậu lại dùng những cách khác nhau để tạo ra những chuyện kỳ lạ khác nhau”.
“Và mục đích của cậu khi làm những chuyện này là để chúng tôi tin tưởng và làm theo mệnh lệnh của cậu. Tôi nói như vậy, cậu nghe có hiểu không?”
“Ha ha!”
Mao Nhất Trụ nghe xong phá lên cười: “Những chuyện kỳ lạ? Là do tôi bịa ra à? Lẽ nào mấy người không có mắt tự nhìn thấy sao?”
“Còn nữa, vì sao tôi phải có được sự tin tưởng của các người? Các người nghe lệnh của tôi đối với các người không có lợi ích gì nào?”
Trương Tịnh ở bên cạnh cũng khó hiểu nói: “Đúng vậy, Vĩnh Khang, những chuyện chúng ta trải qua trước đây đều là do chúng ta tận mắt nhìn thấy. Nói vậy thấy không phải lắm”.
“Ồ? Các cô thật sự tận mắt nhìn thấy sao?”