Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía lão phu nhân.
Cũng có người yên lặng cúi đầu, giống như muốn trốn tránh điều gì đó.
Bọn họ cũng rất rõ ràng, mặc dù Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí cùng nhau cho bọn họ sự lựa chọn nhưng câu trả lời đã xác định từ lâu.
Advertisement
Gạch tên Trần Tiểu Túy ra khỏi gia phả, sẽ nhanh chóng một bước lên mây.
Nếu như tiếp tục giữ tên cô ấy trên gia phả, cả nhà họ Trần sẽ lập tức xuống dốc không phanh.
Lúc này, dù bỏ qua mọi ân oán giữa Trần Tiểu Túy và nhà họ Trần trước kia và thay bằng bất kỳ ai ở đây, họ tin rằng lão phu nhân cũng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Bà nội, bà nhanh chóng quyết định đi ạ, sau đó chúng ta còn chờ cắt bánh ngọt và hát mừng sinh nhật cho bà nữa”.
Trần Lệ Bình kéo tay Từ Viễn Chí, mỉm cười thúc giục.
Trần Tiểu Túy nắm chặt vạt áo, trong cả bữa cơm đây là lần đầu tiên cô ấy tỏ vẻ lo lắng như vậy.
Thật ra không phải cô ấy sợ bị nhà họ Trần gạch tên mà là sợ phải đối mặt với khoảnh khắc bà nội – người đã từng rất cưng chiều và rất hiền hòa với mình mở lời nói chuyện.
Quả thực Trần Tiểu Túy rất oán hận nhà họ Trần, mấy năm gần đây, cô ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực và khổ sở.
Ở bên ngoài không gì có thể đánh bại cô ấy, trên đầu cô ấy có rất nhiều ánh sáng hào quang của người phụ nữ mạnh mẽ và hiếm thấy.
Cô ấy là người phụ nữ trong lòng tất cả đàn ông, là hình mẫu lý tưởng không thể với tới được trong lòng tất cả phụ nữ.
Nhưng chỉ có Trần Tiểu Túy mới biết, trong biết bao nhiêu đêm dài vắng lặng, cô ấy đã lặng lẽ rơi biết bao giọt nước mắt.
Cô ấy oán hận người nhà họ Trần tuyệt tình, nhưng từ trước đến giờ cô ấy không thể quên được bà nội đã đối xử tốt với cô ấy như thế nào.
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy vẫn lựa chọn lễ phép và kính trọng dù biết Diệp Vĩnh Khang có bản lĩnh phi thường, chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến cho nhà họ Trần không bao giờ có thể trở mình được nữa.
Bởi vì trong lòng cô ấy luôn tồn tại ý nghĩ bà nội vẫn yêu thương cô ấy, ban đầu làm như thế chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Ít ra vẫn luôn giữ tên cô ấy trên gia phả.
Cho nên bây giờ cô rất sợ, sợ nghe bà nội tự mình lên tiếng, hoàn toàn dập tắt hy vọng cuối cùng ở sâu trong nội tâm cô ấy.
Lão phu nhân khẽ mím môi, dường như đang suy tư điều gì đó.
Cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả đều đang đợi lão phu nhân mở lời tuyên bản án cuối cùng cho Trần Tiểu Túy.
Khoảng hai phút sau, cuối cùng lão phu nhân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh rồi nói ra một câu kinh động lòng người, nằm ngoài dự đoán của mọi người: “A Minh, Tiểu Chí, thật xin lỗi, bà sẽ không loại bỏ tên của Tiểu Túy ra khỏi gia phả”.
Hả?
Lão phu nhân vừa nói những lời này xong, cả phòng lập tức vang lên tiếng xuýt xoa!
Tất cả mọi người đều trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
“Bà nội, có phải bà nói sai rồi không, lúc nãy bà không nghe thấy hậu quả của chuyện này sao...”