Hắn vô cùng tức giận.
“Đáng chết!”
Lúc này, Triệu Hưng Minh đã hoàn toàn bị cơn giận khống chế, hắn vung nắm đấm về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng trước mặt cao thủ hàng đầu thế giới như Diệp Vĩnh Khang, nắm đấm này của hắn chậm như rùa bò.
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang không thèm liếc mắt, vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ nhấc nhẹ một chân, đá Triệu Hưng Minh ngã xuống đất.
“Tôi sẽ giết anh!”
Triệu Hưng Minh hoàn hoàn bị cơn giận nuốt đi lý trí.
“Trần Quảng, mau ngăn bọn họ lại!”
Lão phu nhân lớn tiếng gọi.
Trần Quảng thầm mắng chửi trong lòng, tên họ Triệu này đúng là kẻ ngốc, nếu hắn biết lúc này hắn đang đối mặt với ai thì chắc chắn sẽ đái cả ra quần.
“Dừng tay, làm gì thế? Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, muốn phá hỏng chuyện vui phải không?”
Sau khi được Diệp Vĩnh Khang ngầm đồng ý, Trần Quảng mới đứng lên quát lớn với Triệu Hưng Minh.
Triệu Hưng Minh lúc này mới dừng lại, nhưng cơn giận vẫn không hề nguôi đi chút nào.
Hắn đứng dậy vỗ bụi trên người, chỉ vào Trần Tiểu Túy, tức giận nói với lão phu nhân: “Bây giờ cháu chính thức yêu cầu trục xuất người phụ nữ này ra khỏi gia phả nhà họ Trần vĩnh viễn!”
“Nếu không, tập đoàn nhà họ Triệu sẽ lập tức ngừng mọi hợp tác với nhà họ Trần, không những không hỗ trợ tài chính mà còn thu hồi những khoản tiền trước đó!”
“Đúng, đuổi ngay người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Trần đi!”
Lúc này, Từ Viễn Chí – người đã không vừa lòng với Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy từ lâu cũng vỗ bàn đứng dậy.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạo: “Anh tưởng anh là cái thá gì, cũng không phải người nhà họ Trần mà”.
Từ Viễn Chí cũng cười khẩy, đáp: “Mặc dù tôi không phải người nhà họ Trần, nhưng hôm nay tôi muốn nói vài lời”.
“Nhà họ Trần có hai lựa chọn, thứ nhất, lập tức gạch tên người phụ nữ đê hèn này ra khỏi gia phả nhà họ Trần, sau đó, tôi có thể cân nhắc phân chia một ít việc buôn bán dầu hỏa của gia tộc chúng tôi ở Trung Đông”.
Hắn dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng sáng rực!
Buôn bán dầu hỏa!
Mấy chữ này đối với bọn họ mà nói thật sự quá chấn động.
Dù nhà họ Trần ở Thiên Hải cũng là gia tộc lớn số một số hai, nhưng còn lâu mới đạt được đến mức việc buôn bán dầu hỏa.
Nói cách khác, đây là cơ hội nghìn năm có một đối với nhà họ Trần.
Không chờ bọn họ kịp vui vẻ, Từ Viễn Chí lại nói thêm: “Thứ hai, nếu các người không gạch tên người phụ nữ này ra khỏi gia phả vĩnh viễn thì các người không chỉ không có được việc buôn bán dầu hỏa mà còn trở thành kẻ thù của Từ Viễn Chí tôi!”
“Đúng là ở Thiên Hải, nhà họ Trần mấy người rất giỏi, nhưng mấy người cứ chống đối tôi xem, thử đi!”
Lời này khiến cảm xúc tất cả mọi người trong phòng vừa lâng lâng trên mây lại lập tức ngã xuống đáy cốc.