Trần Lệ Bình lập tức hét lớn.
“Cháu im miệng!”
Lão phu nhân quát Trần Lệ Bình sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Thứ nhất, Tiểu Túy không làm gì có lỗi với nhà họ Trần, cũng không vi phạm bất kỳ quy củ nào trong gia quy của nhà họ Trần để bị gạch tên cả”.
Advertisement
“Thứ hai...”
Lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt rất ôn hòa và kiên định nhìn Trần Tiểu Túy rồi nói: “Trong thế hệ trẻ nhà họ Trần, Tiểu Túy là người xuất sắc nhất!”
“Từ nhỏ nó đã rất cố gắng và hiểu chuyện, sau khi rời khỏi sự che chở của nhà họ Trần, nó dựa vào năng lực của bản thân tạo ra một thế giới mới ở bên ngoài!”
“Nhà họ Trần có đứa cháu như thế là vinh dự của bà và cũng là vinh dự của nhà họ Trần, cho nên sao bà có thể gạch tên con bé ra khỏi gia phả được chứ?”
Nói xong, lão phu nhân đột nhiên lớn tiếng: “Nếu bởi vì chuyện này mà khiến nhà họ Trần rơi vào tình cảnh vạn kiếp không thể trở mình thì tất cả hậu quả và mọi trừng phạt sẽ do một mình thân già này gánh vác, để bà đi theo tạ lỗi với tổ tiên nhà họ Trần!”
“Trước đó bà đã làm ra một chuyện sai lầm, bà tuyệt đối không thể phạm sai lầm giống lần thứ hai!”
“Tiểu Túy là đứa cháu gái mà bà yêu thương và quý mến nhất, nếu như hôm nay ai muốn gạch tên Tiêu Túy trong gia phả thì trước hết hãy bước qua thân già này!”
Ánh mắt lão phu nhân lộ ra sự kiên định và tự trách.
Trần Tiểu Túy đã rơi nước mắt giàn giụa, nhưng khóe miệng cô ấy lại gợi lên một nụ cười rất hạnh phúc, vui vẻ.
"Bà nội”.
Đôi mắt Trần Tiểu Túy ngấn lệ, cô ấy nhìn lão phu nhân rồi khẽ nói: “Bà cứ làm theo lời bọn họ nói đi ạ, hôm nay cháu có thể nghe được bà nói ra những lời như thế, thật sự cháu đã mãn nguyện rồi”.
“Tiểu Túy, chuyện trước kia là bà nội có lỗi với cháu, bà nội đã kìm nén những lời này từ rất lâu rồi”.
“Gia nghiệp của nhà họ Trần là do liệt tổ liệt tông dốc sức gây dựng, khi đến tay bà, bà còn coi trọng phần gia nghiệp này hơn cả tính mạng của bản thân”.
“Cho nên mấy năm nay, vì coi trọng đại cục, bà vẫn luôn khiến cháu chịu ấm ức”.
“Nhưng bây giờ bỗng nhiên bà suy nghĩ thông suốt, đúng là gia nghiệp của nhà họ Trần rất quan trọng, nhưng cháu vô tội”.
“Nếu như phải dùng cách đó để bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Trần thì đến lúc gia nghiệp ấy được bảo toàn cũng là lúc đánh mất điều quan trọng nhất của nhà họ Trần, đó là khí phách!”
“Việc hi sinh người vô tội của nhà họ Trần để làm thỏa mãn yêu cầu của người ngoài, bà chỉ làm duy nhất một lần trong đời, tuyệt đối không thể nào có lần thứ hai!”
“Tiểu Túy, bà thực sự xin lỗi cháu, bà nhận lỗi với cháu!”
Lão phu nhân đứng lên, đột nhiên quỳ xuống trên mặt đất.
"Bà nội!"
Trần Tiểu Túy vội vàng lao đến, quỳ xuống đất, hai bà cháu ôm nhau khóc nức nở.