Tối hôm đó, Úc Thừa kết thúc công việc lúc mười giờ và quay trở về nhà.
Hoài Hâm vừa mới ngâm mình thư giãn trong bồn tắm hoa hồng, khi quấn khăn tắm bước ra ngoài, cả người cô toát ra hơi thở tươi mát và thơm tho, hai gò má ửng hồng, trông khí sắc rất tốt.
Cô thả lỏng toàn thân nằm dài trên sofa, im lặng không lên tiếng, nấp ở phía sau lưng ghế lẳng lặng ngắm nhìn dáng vẻ lịch lãm của người đàn ông đang cở áo vest và áo gile ở ngay cửa ra vào.
Người giúp việc bước tới nhận lấy áo trên tay Úc Thừa, còn anh vừa kiểm tra điện thoại vừa cất bước đi vào trong. Cầu thang nằm chếch phía sau ghế sofa, nếu Úc Thừa đi thẳng lên lầu thì sẽ không nhìn thấy cô.
Hoài Hâm vội vàng rụt đầu lại, định lát nữa nhân lúc anh vào phòng tắm sẽ đi lên theo.
Cô nín thở tập trung quan sát qua khe hở của chiếc ghế sofa một hồi lâu, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, đang định ngước lên kiểm tra xem thế nào, thì bỗng nhiên, luồng hơi thở ấm nóng chầm chậm phả xuống bên tai cô.
Cơn tê dại nháy mắt xông thẳng lên gáy, da đầu cô căng lên rần rần, Hoài Hâm vì quá bất ngờ nên giật nảy mình, "á" lên một tiếng.
"Anh đi kiểu gì mà chẳng có tiếng động gì hết!?"
Úc Thừa chống lên tay vịn sofa, gương mặt anh tuấn đong đầy ý cười dịu dàng, anh cúi sát xuống nhìn cô chăm chú, "Thế còn em? Sao thấy anh về mà không thèm lên tiếng?"
Còn chẳng phải định nhân lúc anh đi tắm mà cùng anh chơi một trò khác sao? Ai mà ngờ kế hoạch lại bị bóp chết từ trong trứng nước. Hoài Hâm trở mình, hấp háy đôi mắt nhìn anh đưa đẩy, lại không chịu nói gì.
Úc Thừa như đã hiểu ra, ý cười tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
Hoài Hâm nằm nghiêng người, anh khuỵ một gối ngồi xuống bên cạnh sofa, bọn họ chưa từng đối mặt với nhau ở góc độ như thế này bao giờ. Ánh mắt Hoài Hâm rơi xuống từng sợi mi vừa dài vừa dày của người đàn ông, cô thoáng ngẩn ngơ.
-- Ông anh này sao mà có người mẹ khéo sinh thế nhỉ.
Ở khoảng cách gần như thế mà cô vẫn thấy anh vô cùng điển trai.
Khung xương hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, xương cung mày hơi nhô lên làm nổi bật hốc mắt sâu, đuôi mày thanh mảnh.
Đôi con ngươi tựa như mặt hồ sâu thăm thẳm, dáng mắt hơi cắt xuống ở phần khoé mắt và đuôi mắt hướng lên trên, trông tựa như cánh hoa đào, toát ra nét quyến rũ khó nói.
Cặp kính gọng bạc giống như một lớp filter, khiến ánh mắt Úc Thừa càng trở nên lãnh đạm và lạnh lùng hơn.
"Anh..."
Hoài Hâm vừa mới mở miệng, anh đã nhoài người sang hôn lên môi cô.
Úc Thừa lướt dọc theo bờ môi cô rồi mút vào, nhẹ nhàng mơn man, giống như đang thưởng thức một viên kẹo ngọt. Hoài Hâm vô thức giơ tay lên níu lấy cánh tay anh, mỗi khi anh hơi dùng sức là cô lại cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi ẩn dưới chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Tư thế này mất nhiều sức, Hoài Hâm bèn chống người ngồi dậy, Úc Thừa cũng khom lưng xuống, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, nhắm mắt lại tiếp tục cùng cô vần vò môi lưỡi.
Cặp mắt kính quá vướng víu, Úc Thừa thoáng dừng lại, tranh thủ trong lúc lấy lại nhịp thở, anh cất giọng khản đặc, "Tháo xuống giúp anh."
Hoài Hâm run lên, giơ tay tháo mắt kính của anh xuống, rồi gấp kính lại.
Vừa ngước lên, cô bất ngờ va phải ánh mắt như đại dương sâu thẳm của Úc Thừa.
Anh cầm lấy cổ tay kia của Hoài Hâm giữ chặt trên ghế sofa, mạnh mẽ khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Hoài Hâm nức nở se sẽ, tay cầm mắt kính vòng qua cổ người đàn ông, cổ tay mềm mại như dần bị nhiệt độ của anh cảm hoá, nóng rừng rực như muốn bốc cháy.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, Hoài Hâm bị ép xuống lưng ghế sofa, không thể thoát thân.
Nhìn qua khoé mắt, cô có thể lờ mờ trông thấy cánh tay đang nắm chặt cổ tay của mình, bàn tay trắng trẻo thon dài rõ khớp xương, mu bàn tay hiện lên những đường gân xanh rõ ràng, toát lên cảm giác đầy mạnh mẽ, trông vô cùng gợi cảm.
Trong lúc đắm chìm trong cơn đê mê, Hoài Hâm chợt nhớ đến một chuyện, hình như... bây giờ... hình như không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ...
Dì Triệu còn ở đây mà a a a a a a!!!
Đã quen với thế giới chỉ có hai người, cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện này. Hoài Hâm ngượng đến đỏ lựng hai tai, co tay lại chống lên ngực Úc Thừa, khẽ thở dốc, "... Đợi đã anh."
Nương theo tầm mắt của Hoài Hâm, Úc Thừa cũng đã trông thấy dì Triệu vừa quét dọn vừa giả vờ mình là người tàng hình.
Anh tủm tỉm rướn môi, lại lướt sang khuôn mặt đỏ bừng bừng của Hoài Hâm, dịu dàng hôn lên trán cô, khẽ cười nói, "Anh tắm trước nhé, bé cưng."
Nói dứt câu, anh bước lên lầu.
Hoài Hâm ngồi ngẩn người ngay tại chỗ, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.
Bây giờ cô mới phát hiện, có người giúp việc ở trong nhà cũng có cái lợi của nó. Dì Triệu cũng rất biết ý, vừa nãy là do Úc Thừa mới về, quá đột ngột nên bà không kịp tránh mặt, nhưng bây giờ bà đã tranh thủ nhanh tay lẹ chân chạy về phòng mình.
Nhưng đều ở tầng trệt, lại có người ngoài ở đây, Hoài Hâm không thể phát huy hết khả năng của bản thân.
Cô bèn mở TV, bấm vào bộ phim thần tượng mà trước đó mình đang theo dõi, tìm linh cảm viết tiểu thuyết.
Lúc Úc Thừa tắm xong đi xuống lầu, anh trông thấy Hoài Hâm đang gõ bàn phím. Mái tóc đen nhánh mượt mà được buộc lỏng lẻo, vài sợi tóc lơ đãng rủ xuống bên tai, hàng mi dài hơi khép hờ, mang theo một vẻ đẹp vừa phóng khoáng vừa lười nhác.
Màn hình TV vẫn sáng, chốc chốc lại hiện lên danh sách gợi ý các bộ phim có điểm đánh giá cao của Douban.
Úc Thừa đi dép trong nhà, thong thả bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa nghe thấy động tĩnh, Hoài Hâm liền cảnh giác gập laptop lại một cái "cạch". Úc Thừa bắt gặp động tác phản xạ có điều kiện này của cô, anh cũng không nói gì, chỉ hơi nhướng mày.
Hoài Hâm vội hắng giọng, ánh mắt giả vờ lướt qua TV, cố gắng tìm kiếm chủ đề nói chuyện, "Bộ phim này trông có vẻ hay đấy."
Úc Thừa dịu dàng nói vuốt theo lời cô, "Em muốn xem à?"
Đã nói đến mức này, cả hai đều không phải tuýp người quen ngủ sớm, vẫn dư dả thời gian xem phim, Hoài Hâm ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại anh, "Được không anh?"
"Đương nhiên là được rồi." Úc Thừa phì cười, duỗi tay ôm lấy cô, cưng chiều nói, "Em muốn xem thì chúng ta cùng xem."
Nếu là lúc trước, Hoài Hâm nhất định sẽ chọn một bộ phim tình cảm để xem cùng anh, nhưng bây giờ nghĩ đến trong nhà còn có thêm dì Triệu, cô bỗng nhiên muốn đổi chiến thuật.
Hoài Hâm đứng dậy, bất ngờ tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ chừa lại mỗi cây đèn đứng mờ mờ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của cô lại sáng đến bất ngờ, tựa như hai viên ngọc lưu ly, "Anh ơi."
Hoài Hâm liếm khoé môi, "Anh muốn xem phim kinh dị không?"
"..."
Phim kinh dị, sao trước đây xem phim cùng nhau cô lại không nghĩ đến lựa chọn này chứ?
Thật ra Hoài Hâm rất nhát gan, lại còn sợ bóng tối, chỉ cần xem mấy ảnh quái quái xíu thôi là cô đã sợ mất mật rồi, thế nên càng thêm tránh xa thể loại phim kinh dị này.
Nhưng bây giờ đã có Úc Thừa bên cạnh, cô bỗng muốn thử xem thế nào.
Gương mặt điển trai của người đàn ông càng thêm dịu dàng dưới ánh sáng dìu dịu, lòng bàn tay ấm áp của anh phủ lên mấy đầu ngón tay của cô, anh cất giọng trầm ấm, "Em muốn xem à?"
Hoài Hâm cởi giày trèo lên sofa, nhoài người tới vùi vào lồng ngực anh, "Hơi hơi ạ."
"Không sợ hả?"
Hoài Hâm ôm eo Úc Thừa, nũng nịu đáp, "Chẳng phải còn có anh bảo vệ em sao?"
Tiếng cười dịu dàng êm tai của Úc Thừa từ trên đỉnh đầu truyền xuống, anh càng ôm chặt cô hơn, cất giọng giòn giã, "Được rồi."
Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng bọn họ quyết định chọn xem bộ The Conjuring - một bộ phim cũ sản xuất từ năm 2013 của đạo diễn James Wan, có thể nói mức độ kinh dị của bộ này vượt xa so với mấy bộ cùng đạo diễn như Saw và Dead Silence. Bộ phim kể về một gia đình chuyển vào ở trong một căn nhà có ma, và sau đó hàng loạt của các hiện tượng siêu nhiên liên tục xảy ra với bọn họ.
Hoài Hâm đã xem review trước ở trên mạng, mọi người đều spoil cả phim chỉ có một chú chó và một chú chim bị giết, nhưng không hiểu sao nó vẫn tạo cảm giác khiến người ta sởn cả gai ốc.
Nhưng cô vẫn quyết tâm xem thử một lần.
Trong phòng khách tối om om, chỉ còn lại chút ánh sáng leo lét từ màn hình TV, Hoài Hâm nằm trong lòng Úc Thừa, cô đã bắt đầu thấy sợ ngay từ lúc nghe kể lại câu chuyện về con búp bê bị ma ám kèm theo giai điệu rùng rợn vang lên.
Nhịp tim dần tăng tốc, trái tim như treo lơ lửng giữa không trung, cô biết khả năng chịu đựng của mình đến đâu, nhưng chỉ mới vừa vào phần dạo đầu, dù muốn lùi bước lại không dám nói ra. Cả người Hoài Hâm căng cứng, nhìn chằm chằm lên màn hình không chớp mắt.
Người đàn ông đã nhận ra phản ứng rất nhỏ này của cô, cánh tay anh siết chặt hơn ôm cô vào lòng.
"Em có ổn không?" Úc Thừa nhỏ giọng hỏi, "Nếu em sợ thì chúng ta không xem nữa."
Cái tôi bên trong không chịu đầu hàng, Hoài Hâm níu kéo chút bướng bỉnh cuối cùng, "Không, em phải xem cho hết."
...
Sự thực chứng minh, Hoài Hâm đã đánh giá mình quá cao.
Cô chỉ là một khán giả "gà chíp" của dòng phim kinh dị, xuyên suốt cả bộ phim, cô gần như không dám thở mạnh, liên tục bị mấy tình tiết bất ngờ xuất hiện doạ sợ hết hồn -- Căn nhà ma u ám rừng rợn, tất cả đồng hồ đều dừng lại ở khung giờ 3 giờ 7 phút, tiếng bước chân chầm chậm xuất hiện bên ngoài cánh cửa, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong gương, và bàn tay trắng nhợt duỗi ra từ trong tủ quần áo.
Hoài Hâm không nhớ mình đã hét lên thất thanh bao nhiêu lần, mạnh mẽ ủi vào lòng Úc Thừa hệt như một chú heo con, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rơi xuống, "Anh ơi em sợ quá hu hu hu..."
Có rất nhiều lần cô bị những vật thể lạ bất thình lình xuất hiện khiến cho giật mình, đó là phản ứng tự nhiên. Nhưng sau khi bình tĩnh lại cũng trở nên bình thường. Thế nên, hành động của cô cũng nửa thật nửa giả, hơn nữa còn có một chút nhõng nhẽo.
Lòng Úc Thừa đã sáng như gương, anh vừa nhỏ nhẹ dỗ dành cô vừa vỗ về tấm lưng run rẩy kia. Trong không gian tối tăm như chỉ còn lại hai người bọn họ, tựa vào nhau lẳng lặng cảm nhận nhịp tim của đối phương.
Hương gỗ đàn thoang thoảng lan toả, Hoài Hâm ngửi thấy mùi hương này, lại càng quyến luyến vùi sâu vào hõm cổ của anh hơn.
Bộ phim này quả thật rất khéo léo trong việc điều tiết nhịp điệu.
Sau một phân đoạn chậm rãi làm nền, tiếp ngay sau đó lại bắt đầu nổi gió phần phật, mưa gió tầm tã, sấm sét giật đùng đùng.
Trong tiếng gió mưa sấm sét ầm ầm, con búp bê bên trong căn phòng chứa đồ bị ám bỗng dưng biến mất, lại bất ngờ xuất hiện trên chiếc ghế bập bênh tự động lắc lư trong căn phòng của cô con gái.
Bờ vai mảnh mai của Hoài Hâm run lên, hệt như cánh bướm mỏng manh rung rinh giữa cơn mưa.
Đôi bàn tay dày rộng phủ xuống che lấy hai tai của cô. Hoài Hâm nhắm chặt hai mắt, trái tim như đang ngồi trên chuyến tàu lượn siêu tốc lao qua điểm cao nhất, cảm nhận vòng tay vững chãi và ấm áp của người đàn ông ôm chặt lấy cô.
Trong tích tắc, mọi thứ xung quanh hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
"Đừng sợ." Cô chỉ nghe thấy giọng nói đầy dịu dàng của Úc Thừa.
Hoài Hâm không ngừng run lên, anh lại càng nhoài người đến ôm chặt lấy cô, để cô vùi sâu vào lồng ngực của mình.
Hoài Hâm khép hai chân lại, hơi khuỵ gối, nghiêng người ngồi lên đùi Úc Thừa. Cổ chân của cô nhỏ xíu xiu, anh có thể nắm trọn lấy nó trong lòng bàn tay, thế nên lúc này anh ôm trọn cô vào lòng cũng không thành vấn đề.
-- Hoài Hâm sợ sấm sét.
Từ nhỏ đã sợ.
Vì ba mẹ thường xuyên về trễ, mỗi khi trời mưa to, mấy gốc cây to ngoài nhà cứ hiện lên những hình thù kỳ quái, lại được ánh trăng bên ngoài cửa sổ kéo xuyên vào trong nhà, hắt lên tường như những bóng ma đáng sợ.
Chỉ cần tiếng sấm vang lên, mấy nhành lá trên chạc cây sẽ bắt đầu múa may điên cuồng trong cơn gió thét gào, tạo thành một cái bóng như có ai đó lén lút nhòm ngó vào nhà, hơn nữa còn có thể phá cửa sổ xông thẳng vào nhà bất cứ lúc nào.
Mỗi lần sấm nổ đùng một tiếng là tim Hoài Hâm lại đập mạnh hơn, chuyện này giống như một kiểu rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là bóng ma tâm lý đã ám ảnh cô suốt bao nhiêu năm nay. Trước đây nếu có Hoài Diệu Khánh ở nhà, thấy cô sợ ông sẽ ôm cô vào lòng, hát vài bài đồng dao để dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Sau này lớn rồi, cô không còn thân thiết với ba như xưa, và cũng dần dần nhận ra đây chỉ là một nỗi sợ bình thường, cô đã có thể một mình đối mặt với nó.
Nhưng Hoài Hâm vẫn nhớ mãi cảm giác được ai đó ôm chặt vào lòng khi còn bé thơ, đó là một cảm giác an toàn và được chở che.
-- Giống hệt như lúc này đây.
Tóc cô dán lên chiếc cằm thon gọn của Úc Thừa, gò má áp lên cổ áo len mềm như nhung của anh, mùi hương nắng mai thoang thoảng của xà phòng khiến nhịp tim đang treo trên vách núi cũng dần bình yên trở lại.
Toàn thân ấm áp, cả người được bao bọc trong vòng tay của anh, thêm cả một lớp chăn nhung dày dặn.
Mọi âm thanh gần như biến mất, bầu không khí rùng rợn đang được phóng đại kia cũng đã bị quét sạch dễ dàng như lớp bụi phủ trên mặt bàn. Cảm giác duy nhất mà Hoài Hâm có thể cảm nhận được chính là nụ hôn vô cùng dịu dàng và ấm áp của người đàn ông vừa đặt lên trán mình.
...
Bộ phim kết thúc bằng một thông điệp gia đình vô cùng ấm áp. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, sau khi ác quỷ biến mất, cuộc sống dần trở nên tươi đẹp hơn.
Dù rằng quá trình xem phim khá kích thích, nhưng cũng có thể xem đây là một trải nghiệm đặc biệt. Tuy nhiên, Hoài Hâm đã quyết định tạm thời cô sẽ không đụng vào thể loại phim này nữa.
Di chứng để lại sau khi xem phim kinh dị vô cùng rõ ràng, đó chính là -- Úc Thừa bỗng nhiên có thêm một cái đuôi.
Hoài Hâm bắt anh bế mình từ phòng khách vào phòng ngủ, cô lại không dám ngủ một mình, buổi tối cứ bám chặt lấy anh, nhõng nhẽo còn hơn con nít. Dù anh có dỗ thế nào cô cũng không chịu buông, cứ dụi vào người anh ngọ nguậy không yên.
Không biết có phải cố ý hay không, trái lại có cảm giác như đang kiếm cớ.
Ánh trăng dịu dàng len vào căn phòng tối mờ, Hoài Hâm trở qua lật lại, hệt như một bệnh nhân tăng động.
Úc Thừa nhắm chặt hai mắt, dùng tay chân mình ghìm cô lại, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, để mặc cô quậy quọ ở trên người mình.
Anh khoác tay lên hõm eo mềm mại của cô, tiếng cười trầm thấp đầy quyến rũ từ cổ họng truyền ra, "Em bé mau ngủ đi, đừng có chộn rộn nữa."
Hoài Hâm bị doạ đến mất hồn, năng lượng dư thừa trong cơ thể không tìm được chỗ để phóng thích, cô khẽ khàng kéo lấy góc áo của anh, lí nhí đáp, "Em ngủ không được."
Úc Thừa vẫn nhắm mắt, nhưng hơi thở đã bắt đầu nặng nề.
"Em nằm một hồi là buồn ngủ ngay thôi." Anh nói.
Nhưng cứ hễ nhắm mắt lại, mấy hình ảnh trong bộ phim sẽ tự động hiện lên trong đầu cô ngay, có làm thế nào cũng không xua đi được.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Hoài Hâm đã trở mình không biết bao nhiêu lần -- Cô vốn nằm đối mặt với Úc Thừa, song lại thấy sau lưng trống trống, thế là lại xoay người, dán lưng vào lồng ngực của anh. Nhưng đến lần này, đập vào mắt cô lại là một vùng tối om om, bất giác gợi người ta nhớ đến căn phòng tối đen như mực trong phim.
"Ừm... Hay là em dậy viết tiểu thuyết..." Hoài Hâm phồng má.
Cô chưa kịp dứt câu, Úc Thừa đã mở choàng mắt, hai con mắt nheo lại nhìn cô.
"Không ngủ đúng không?" Giọng anh hời hợt lại khàn khàn, như đang cẩn thận xác nhận lại với cô.
Hoài Hâm khó hiểu gục gật đầu, đang định mở đèn ngủ ở bên phía mình lên, thì bỗng nhiên, cổ tay bị anh nắm chặt.
Hàng mi như nan quạt phủ một lớp bóng mờ đầy cuốn hút, người đàn ông ngửa mặt nhìn cô. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ phát hoạ lên từng đường nét trên gương mặt của anh, dù đang ở trong không gian thiếu sáng nhưng trông anh cũng rất điển trai, "Không quên được mấy cảnh đó à?"
Hoài Hâm nắm chặt ngón tay anh, nhăn nhó mặt mày, "Dạ, dù có ngủ được em cũng sợ gặp ác mộng..."
Bầu không khí như ngừng lưu động, Úc Thừa bỗng xoay người nằm đè lên Hoài Hâm, đôi môi lướt qua gò má cô, lưu luyến mút mát.
Tay anh lần theo mò mẫm, ánh mắt sâu hun hút cực kỳ quyến rũ, tiếng cười khàn khàn trầm đục, "Vậy để anh tìm cách khác trị cho bé nhé."
"..."
"Anh bảo đảm em sẽ quên sạch sành sanh, ngủ một giấc thật ngon."