Sáng hôm sau, Hoài Hâm khoan khoái thức dậy, vừa ngước mắt đã nhìn thấy những tia ban mai nhẹ nhàng lắc mình rơi xuống bậu cửa sổ.
Một vài hình ảnh bất chợt vụt qua trong đầu, khiến hai má cô đỏ ửng.
-- Úc Thừa quả thực làm đúng như những gì anh đã hứa, nửa đêm sau đó Hoài Hâm đã hoàn toàn chẳng còn sức lực để quan tâm phim kinh dị có đáng sợ hay không, chỉ biết đắm chìm vào những cảm xúc mãnh liệt mà anh mang đến, nào còn nhớ rõ đêm nay là đêm nào.
Dĩ nhiên, toàn thân ê ẩm cũng chính là cái giá đắt mà cô phải trả.
Một ông già ngoài 30 như anh sao vẫn còn khoẻ như vâm thế. :)
Hoài Hâm vừa lẩm bẩm khẩu nghiệp vừa chống tay ngồi dậy, đưa tay xoa bóp bắp chân đang nhức mỏi kia.
Úc Thừa không còn ở trong phòng ngủ, trên tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú màu tím nhạt, bên trên là dòng chữ lưu loát đầy phóng khoáng của anh, [Anh có việc phải đến tập đoàn một chuyến, bé dậy rồi thì nhớ ăn sáng đúng giờ đấy.]
Lật sang mặt bên kia, [Thương em. *bắn tim*]
Tầm mắt Hoài Hâm chậm rãi lướt theo từng nét chữ của anh, cô vô thức liếm khoé môi.
Trái tim trở nên rộn ràng, vị ngọt chầm chậm len lỏi qua những khe hở, lan toả khắp cơ thể, hoá thành những viên kẹo bông mềm mại, ngập tràn khắp cõi lòng.
Thương.
Đây chính là cảm giác được yêu thương.
Cô cũng rất thương anh.
Hoài Hâm cong tít đôi mắt cất kỹ tờ giấy note, kẹp vào cái kẹp tài liệu mà bình thường cô hay mang theo đi học.
Dì Triệu đã làm xong bữa sáng, bánh cuốn nóng hôi hổi và bánh bao hấp trông vô cùng ngon miệng.
Hoài Hâm ăn no căng bụng. Ban đầu, cô vốn định tiếp tục làm bài tập nhóm, thảo luận bài tập online cùng nhóm bạn học, không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Cánh cửa biệt thự được mở ra, tiếng giày cao gót giẫm xuống bậc thang bằng đá cẩm thạch lanh lảng vang lên. Dì Triệu ngớ người vài giây, ngay lập tức nhận ra người vừa mới xuất hiện, "Bà chủ ạ."
Tiết trời trở lạnh, Hứa Tông choàng một chiếc áo lông chồn dày dặn, cách ăn mặc vô cùng sang trọng và kiêu kỳ, bà ta bước tới với tư thế đoan trang.
Hứa Tông bình thản đảo mắt nhìn quanh một vòng, nói ngắn gọn với dì Triệu, "Bảo cô ta xuống đây."
Hoài Hâm đang ngồi viết báo cáo trong thư phòng, sau khi nghe thấy động tĩnh, cô vừa bước ra đã được trông thấy cảnh tượng ấy.
Tuy chưa từng gặp Hứa Tông, nhưng qua những bài báo và miêu tả của Úc Thừa, cô cũng có thể đại khái mường tượng ra hình tượng của bà ấy.
Là một người phụ nữ không màng tình thân, cực kỳ ích kỷ.
Hứa Tông ngồi thẳng lưng trên sofa, lạnh lùng nhìn Hoài Hâm, không hề có ý định ra vẻ thân thiện chào hỏi xã giao. Hoài Hâm lên tiếng trước tiên, giọng điệu bình thản không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, "Cháu đoán bác chính là bà Phan, đúng không ạ?"
Hứa Tông nheo mắt lại ngay lập tức, nhưng bà ta vẫn không thèm đoái hoài đến cô, chỉ cầm tách trà mà người giúp việc vừa mang lên, hờ hững nhấp một ngụm.
Sau khi thong thả hoàn thành một loạt động tác đó, bà ta đặt tách trà xuống, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nhưng câu đầu tiên không phải tự giới thiệu bản thân, mà bà đi thẳng vào vấn đề với lời nói đầy khiêu khích, "Cô chính là con hồ ly tinh mà Úc Thừa đang nuôi bên người sao?"
"..."
Khi Úc Thừa bị tạm giam, cả nhà họ Tạ đều đồng lòng đòi huỷ bỏ hôn ước. Hơn nữa, chính Tạ Phương Dục cũng đồng ý với ý kiến này, hai nhà xem như ngầm thừa nhận là do nhà họ Tạ đơn phương huỷ hôn ước.
Nhưng kể từ sau khi Úc Thừa chấn chỉnh lại nhà họ Phan, nhóm cha chú kia bắt đầu rục rịch trở lại, thuyết phục Tạ Phương Dục làm hoà với Úc Thừa, thậm chí còn nhờ ông cụ Tạ ra mặt để hàn gắn lại mối quan hệ này.
Bọn họ đều nghĩ, dù sao cả hai cũng đều có tình cảm với nhau, thế nên chuyện này không khó giải quyết.
Hứa Tông lại là người nóng tính, hoạn nạn mới biết chân tình. Lúc Úc Thừa gặp chuyện thì nhà họ Tạ chạy mất chẳng thấy bóng dáng đâu, bây giờ quay lại bám theo cũng khiến bà phải suy nghĩ kỹ càng.
Không phải vì gì cả, chẳng qua là do bà không nuốt trôi cục tức này mà thôi.
Hồi còn trẻ Hứa Tông đã từng phải chịu đựng vô số ánh mắt khinh bỉ, bây giờ con trai ruột của mình đã lên nắm quyền, bà muốn được nở mày nở mặt một lần, không thể để mình thua thiệt thêm lần nào.
Bà không bày tỏ thái độ với nhà họ Tạ, cũng lần lữa không cho một câu trả lời chính xác.
Trong lòng bà Hứa Tông đang suy tính, kết thông gia là việc vẫn phải làm, chỉ là không cần đến nhà họ Tạ nữa, đổi sang một nhà khác là được.
Giờ đây, toàn bộ cô chiêu trong giới thượng lưu trên cái đất Hong Kong này, bọn họ muốn chọn ai mà không được kia chứ.
Dạo gần đây, vì phải tiếp quản công việc của tập đoàn nên Úc Thừa vô cùng bận rộn, Hứa Tông lại không rành xử lý mấy chuyện này, vì thế bà cũng không nắm được thông tin anh đang làm gì. Sau khi tìm người nghe ngóng một vòng mới vỡ lẽ, hoá ra con ả đàn bà kia vẫn còn đi theo Úc Thừa, thậm chí còn cùng anh xuất hiện trong nhiều sự kiện công khai.
Vừa nhìn đã biết con ả này muốn leo cao làm dâu nhà giàu, hơn nữa còn rất thủ đoạn, nhưng Hứa Tông tuyệt đối sẽ không để cho ả đạt được mục đích.
Bà cứ tưởng Hoài Hâm sẽ xấu hổ vì xưng hô bất nhã này, không ngờ cô lại lên tiếng đáp lời, "Nếu bác muốn gọi con bằng cái tên ấy cũng không sao."
"..."
Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, "Dù sao thì anh ấy cũng rất thích được con quyến rũ."
"Cô..."
Hứa Tông cứng họng, mặt đanh lại, có vẻ như thẹn quá hoá giận, "Đúng là đồ mặt dày."
Bà hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ một, "Cô nên biết một điều, tôi sẽ không bao giờ để cô bước vào nhà tôi nửa bước."
Nếu chỉ là tình nhân thì Hứa Tông có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng dường như Úc Thừa lại có ý muốn công khai con ả này, Hứa Tông cũng cảnh giác hơn.
"Cô tưởng nó yêu cô thật sao? Nó chỉ chơi qua đường mà thôi." Hứa Tông cười khinh khỉnh nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay Hoài Hâm, "Ngay cả một chiếc nhẫn kim cương đàng hoàng mà nó còn không muốn mua cho cô, chỉ tặng cho cô thứ đồ bỏ đi. Cô nghĩ mình quan trọng với Úc Thừa lắm sao?"
Hoài Hâm nhìn bà, bình tĩnh đáp lại, "Thế là bác không hiểu gì về A Thừa rồi."
Khi nói những lời này, khoé môi cô khẽ rướn lên, Hứa Tông loáng thoáng nhìn thấy vẻ thương hại từ cô, dáng vẻ khoan dung, nhưng không hiểu sao lại làm bà nổi nóng, "Cái thứ xuất thân nghèo hèn như cô mà cũng mơ mộng bước chân vào nhà giàu hay sao? Nằm mơ à!"
"Thưa bác, nếu bác đã nói như thế, hẳn xuất thân của bác nhất định cũng là thiên kim nhà giàu đúng không ạ?" Hoài Hâm mỉm cười.
Hứa Tông thoắt biến sắt, vung tay lên, "Cái con hồ ly tinh mặt dày này..."
Ngay khi cái tát sắp sửa giáng xuống, đúng lúc này có người bất ngờ xuất hiện bảo vệ Hoài Hâm. Người nọ đưa tay đỡ lấy bàn tay của bà, Hứa Tông mất thăng bằng, bật ngửa ngã xuống sofa.
Bà nổi trận lôi đình, giận dữ ngước mắt nhìn lên, chợt trông thấy người đàn ông cao ráo tuấn tú đang nhìn xuống, sắc mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Hứa Tông cũng tỉnh táo đôi phần, "A Thừa..."
Úc Thừa bây giờ đã không còn là Úc Thừa ngày xưa, anh chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, lòng Hứa Tông chợt thít lại, "Tôi..."
"Lập tức xin lỗi Tiểu Hâm, ngay bây giờ." Úc Thừa cúi đầu nhìn bà.
"Sao cơ?" Hứa Tông cứ ngỡ mình nghe nhầm, "A Thừa, anh..."
Mặt Úc Thừa không chút biểu cảm, anh ngắt lời bà, "Tôi muốn mẹ xin lỗi cô ấy ngay."
Hứa Tông tức tối, lồng ngực phập phồng lên xuống, "Vì một ả đàn bà mà anh dám chống đối với tôi sao?"
"Cô ấy không phải là loại phụ nữ dễ dãi, tôi cũng không phải chỉ chơi qua đường." Úc Thừa nắm chặt tay Hoài Hâm, cất giọng trầm tĩnh, "Nếu mẹ còn tiếp tục xúc phạm Tiểu Hâm, tôi không dám bảo đảm liệu mẹ còn có thể ngồi vững trên cái ghế bà Phan đầy vinh quang này nữa đâu."
Hứa Tông không dám tin, "Úc Thừa, anh điên rồi. Anh không nể nang ai như thế, không sợ tôi gây áp lực với anh trong tập đoàn hay sao..."
"Đến tận bây giờ rồi mà mẹ vẫn ngây thơ như thế."
Úc Thừa thong thả tiến lên trước hai bước, ánh mắt bễ nghễ nhìn bà giống như đang xem một bộ phim hài, "Mẹ nghĩ tôi sẽ cho mẹ có cơ hội làm thế hay sao?"
Ánh mắt Hứa Tông đờ ra, chợt nghĩ đến chuyện gì, bà lấy điện thoại ra gấp gáp nhập một dãy số.
Bên kia nhanh chóng được kết nối, sau vài câu, sắc mặt bà xám ngoét lộ ra vẻ hoảng hốt.
Từ khi Phan Tấn Nhạc đổ bệnh đến khi Cừu Minh Phàm rơi đài, Hứa Tông đã mơ hồ cảm giác được Úc Thừa đã thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Còn bây giờ, vô số manh mối dần dần xuất hiện càng lúc càng rõ ràng, trái tim bà như rơi vào hầm băng.
Úc Thừa đã âm thầm di dời tài sản của bà, tước đoạt thực quyền của bà, từng bước từng bước chiếm đoạt lợi ích của bà. Hiện giờ, bà đã hoàn toàn trở thành một con rối trong tay anh.
Hay cho cái câu người thân duy nhất, hay cho cái gọi là máu chảy ruột mềm, tất cả chỉ là những lời biện minh hoa mỹ. Anh vốn chẳng phải là chó săn ngoan ngoãn, giờ đây anh đã hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ ấy.
Hứa Tông nhớ đến câu chuyện trong nạn đói mà Úc Thừa từng dùng để ví von, ngón tay bà run lẩy bẩy, "Anh..."
Bà đã quá xem thường anh, cứ nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ trong tay, nghĩ rằng đây là chiến thắng cuối cùng của hai mẹ con, lại không ngờ rằng ngay chính bản thân mình cũng trở thành con cờ trong tay Úc Thừa, mặc cho anh điều khiển.
"Nếu mẹ biết điều một chút, tôi sẽ để mẹ an hưởng tuổi già giống như bố vậy."
Phan Tấn Nhạc từng là một nhân vật hô mưa gọi gió uy phong lẫy lừng, bây giờ cũng chỉ có thể nằm liệt trên chiếc giường nhỏ, chờ đợi Úc Thừa thỉnh thoảng đến thăm giống như ban phát ân huệ.
Nếu Úc Thừa không đến, ông ta cũng chỉ là một hạt bụi vất vưởng trong một góc hẻo lánh, không có ai hỏi thăm.
Thời gian vừa qua Hứa Tông sống quá sung sướng, đắc ý đến quên mất thân phận bản thân, không nghĩ đến kết cục của Phan Tấn Nhạc cũng có thể sẽ là kết cục của mình.
Hứa Tông há to miệng, nói không nên lời, "Mày, cái thằng chó đẻ này..."
"Mẹ xem trọng tôi quá rồi." Úc Thừa cười tủm tỉm, "Với những chuyện mà mẹ đã từng làm, mẹ có biết nếu ở trong nhà họ Tạ hoặc nhà họ Phó thì sẽ có kết cục thế nào không?"
Hứa Tông xụi lơ trên sofa, nức nở nghẹn ngào.
Dù trước đây chưa từng nghĩ đến, nhưng bây giờ bà lại có cảm giác như có gai mọc sau lưng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm.
-- Bà vợ lẽ nhà họ Tạ với lý do "tinh thần bất ổn" nên được đưa vào viện điều dưỡng, có người chăm sóc 24/24.
Bây giờ Hứa Tông mới vỡ lẽ, có lẽ kể từ lúc bà ra tay với vợ chồng nhà họ Úc kia, mối quan hệ giữa bà và Úc Thừa cũng đã không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Quan hệ máu mủ ruột rà cũng chỉ là một lời nói suông. Giữa bà và Úc Thừa không hề có chút tình cảm nào.
Bờ môi bà run run, Úc Thừa lại vô cùng điềm tĩnh, cất giọng thản nhiên, "Mẹ à, chỉ cần mẹ xin lỗi là có thể ra về, nếu không mẹ lại phải gánh thêm tội danh cố ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy."
"..."
...
Dưới ánh nắng dìu dịu giữa tiết trời đã lập đông, cỏ cây trong hoa viên vẫn còn tươi tốt.
Úc Thừa ôm Hoài Hâm ngồi trên xích đu phơi nắng, giúp cô vén mái tóc loà xoà bên tai.
"Là do anh bất cẩn để bà ấy tìm đến nhà, anh hứa sẽ không có lần sau." Anh áy náy hôn lên mấy đầu ngón tay của cô, đôi mắt sâu lắng, "Em đừng để mấy lời ấy ở trong lòng nhé."
Dáng vẻ anh như sợ cô hiểu lầm, sợ cô vì thế mà ấm ức, lòng Hoài Hâm mềm nhũn như hoá thành một dòng nước ấm thấm đẫm vào tim.
"Em không để tâm đâu." Cô ngăn không để anh giải thích thêm, "A Thừa, em biết cả mà."
Thật ra, cô chỉ thấy đau lòng cho anh thôi.
-- Cuộc tranh chấp ban nãy đã phơi bày bản chất xấu xí của con người mà anh đã phải chịu đựng biết bao năm nay ra trước mặt cô. Lúc Hứa Tông đến tìm vợ chồng nhà họ Úc, Úc Thừa chỉ mới mười bốn tuổi, Hoài Hâm có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy như thế nào.
Vì không đủ mạnh mẽ, nên buộc phải nhẫn nại.
Bị chính mẹ ruột lừa gạt và lợi dụng, ba mẹ nuôi lại phải chịu ức hiếp và nhục nhã. Anh đã phải chịu đựng biết bao nhiêu năm qua.
"A Thừa." Hoài Hâm đưa tay lên, nhẹ nhàng điểm vào xương cung mày, lại lướt dọc theo đường viền cằm của anh, cô cất giọng thương xót, "Bao nhiêu năm qua, anh có mệt không?"
Úc Thừa rủ hàng mi, đôi con ngươi đen láy như có một tia sáng lờ mờ vắt ngang, thoáng hiện lên vẻ u ám khó nói.
Anh nhoài người đến, vùi mặt vào hõm vai của cô, "Ừm."
Hoài Hâm thở dài trong lòng, cô biết mà.
Cô vẫn luôn hiểu thấu nỗi đau trong anh.
Vở kịch này, anh đã phải diễn với Hứa Tông và Phan Tấn Nhạc quá lâu, đã đến lúc phải hạ màn rồi.
...
Trời sắp vào đông, sau khi Úc Thừa xử lý hết công việc trong tay, chuyện của tập đoàn cũng dần đi vào quỹ đạo. Anh chọn một cuối tuần để cùng Hoài Hâm quay về quê thăm Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông.
Bên ngoài viện điều dưỡng là một mảng cây xanh tươi tốt, dọc theo con đường ngợp bóng cây cao và những bụi cây nhỏ, dây tử đằng và hoa đăng tiêu leo rợp cả bức tường, yêu kiều nở rộ trong ngày cuối thu hãy còn mát mẻ.
Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm bước lên lầu, bọn họ nhìn thấy Tiểu Lưu đang lững thững trên hành lang, đó là điều dưỡng chuyên chăm sóc cho Hầu Tố Hinh.
Bàn tay phủ trên tay cô bỗng siết chặt lại, Hoài Hâm tiến lên chào chị ấy một tiếng.
"Chào cô Hoài." Tiểu Lưu vừa trông thấy bọn họ, sắc mặt bỗng tươi tỉnh hơn, "Hai người đến rồi à?"
"Dì đang ngủ trưa, chắc cũng sắp tỉnh rồi ạ. Dì không thích có người quấy rầy nên tôi đứng ngoài đây chờ dì gọi khi cần."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ nghe thấy trong phòng truyền ra động tĩnh, Hầu Tố Hinh đã dậy rồi.
Úc Thừa gật đầu nói, "Vất vả cho chị rồi, chỗ này cứ giao lại cho bọn tôi, lát nữa tôi sẽ gọi cho chị sau."
"Vâng!"
Đi được hai bước, Tiểu Lưu lại quay đầu, nhỏ giọng nói, "Thưa anh, tôi thật sự xin lỗi, trước đó tôi đã bất cẩn làm bẩn một tấm hình của dì. Có lẽ tâm trạng của dì hiện giờ cũng không được tốt cho lắm."
Chị ấy chỉ vô tình làm rơi tấm ảnh từ trên bàn xuống sàn nhà, nhưng không may chỗ đó lại dính nước canh từ bữa cơm trưa.
Bà không hề trách mắng Tiểu Lưu, chỉ nhặt tấm ảnh lên, lấy giấy lau đi lau lại mấy lần, sau đó lại lật xem vết bẩn dính trên mặt sau, nét mặt vô cùng nặng nề.
Khi ấy, Tiểu Lưu đứng bên cạnh không dám hó hé, dè dặt bước ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho Hầu Tố Hinh.
Trông chị mấp máy đôi môi như muốn nói gì đó, Úc Thừa chỉ lắc đầu, "Không sao đâu chị."
Hoài Hâm đi theo anh vào phòng.
Vừa ngước mắt.
Bà cụ với mái tóc hoa râm đang ngồi trên giường bỗng chốc tạm dừng động tác trên tay, bất động như một pho tượng nhìn bọn họ trân trân.
Ánh mắt giao nhau qua không khí, Hoài Hâm nhận ra chút cảm giác xa lạ và trống rỗng, cổ họng cô thít chặt lại, trái tim như bị ai bóp lấy, tiếng gió rít gào xộc thẳng vào.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dường như những hạt bụi trong không khí cũng ngừng trôi, một nụ cười rạng rỡ bỗng chốc hiện lên trên gương mặt Hầu Tố Hinh, bà vui vẻ chào bọn họ, "Nào, lại đây nhanh nào."
Hoài Hâm bước đi trong cơn hoảng hốt như có ai đó dẫn bước, nghe bà cụ hân hoan nói chuyện với bọn họ, "Mau đến xem cục cưng của tôi này."
Bà lôi ra một chồng ảnh từ trong tấm chăn dày, mu bàn tay ngăm đen hiện lên những vết nhăn nheo cũng dần được dãn ra theo động tác của bà, "Xem đi này."
Hoài Hâm hạ tầm mắt, mọi thứ xung quanh thoắt cái như chìm vào yên tĩnh.
Lá rụng lả tả bên ngoài cửa sổ, dây tử đằng leo tràn lan, quả bóng nằm yên trên sân, dường như hết thảy mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.
-- Đây chính là ảnh Úc Thừa hồi còn bé.
Cách đây mấy tháng, Hầu Tố Hinh còn hào hứng kéo tay cô khoe album ảnh này. Khi ấy Hoài Hâm đã ấn tượng sâu sắc bởi đôi mắt to tròn như quả nho, trong sáng như bảo ngọc ấy.
Hầu Tố Hinh nhìn Hoài Hâm, tò mò lên tiếng, "Cô nhóc à, trông hai người rất xứng đôi, cậu ấy là bạn trai con sao?"
Cổ tay cô bỗng nhiên bị siết chặt, cơn đau đớn âm thầm lan tràn khắp huyết quản, Hoài Hâm gật đầu trong vô thức.
"Cậu chàng rất điển trai." Hầu Tố Hinh khen từ tận đáy lòng, "Nếu là con trai tôi thì hẳn cũng bằng tuổi cậu đấy. Xem này, đây là thằng bé hồi mười hai tuổi, có phải đẹp trai lắm không?"
Bà tự hào khoe với hai người, trong đôi con ngươi nâu sẫm ánh lên chút ấm áp của tia nắng ngày đông.
Thấy hai người không ai nói gì, sắc mặt lại có vẻ kỳ lạ, Hầu Tố Hinh hạ thấp giọng, hoang mang hỏi lại, "Hai cô cậu... biết con trai tôi ư?"
"..."
"Thằng bé tên là A Trình, học giỏi lắm, lại còn rất ngoan, chưa bao giờ khiến tôi phải nhọc lòng. Nó còn từng đạt được giải nhi cuộc thi chạy bộ toàn trường. Thằng bé thích ăn việt quất, với cả hamburger bò của McDonald's..."
Trí nhớ của bà đã dần dần phai mờ, chỉ còn lại những mảnh vụn ký ức rời rạc, bà cố gắng chắp vá nó lại, muốn tìm lại khung cảnh quen thuộc của ngày xưa.
Bàn tay Hoài Hâm bị bóp đến đau nhói, cơn đau truyền từ mạch máu đi thẳng vào xương tuỷ, cô không dám nhìn vẻ mặt Úc Thừa hiện giờ, bật thốt, "... Bác gái."
Sắc mặt Hầu Tố Hinh chợt đờ ra, bà muốn đưa tay lên, nhưng lại run rẩy buông xuống, một hồi lâu sau mới cất giọng hỏi, "Cô nhóc, cô gọi tôi là gì?"
Cổ tay bị mấy ngón tay rõ khớp xương của Úc Thừa siết chặt lấy, Hoài Hâm nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi, "Bác có còn nhớ con không?"
Hầu Tố Hinh cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra, "Cô là..."
Hoài Hâm rút ra một tấm ảnh từ trong xấp ảnh quý giá của bà, là một tấm ảnh chụp chung bốn người, cô dịu dàng hỏi, "Bác xem này, đây là ai đây ạ?"
Úc Thừa, cô, Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông đứng cạnh nhau trước sân nhà, nhờ hàng xóm chụp giúp bọn họ một tấm.
Chỗ mặt Hoài Hâm được khoanh tròn, chú thích bên cạnh là tên cô, Tiểu Hâm.
"Tiểu Hâm..." Hầu Tố Hinh lẩm bẩm đọc hai chữ kia thành tiếng, bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, giọng nói mơ màng của bà vang lên, "Con là bạn gái của A Trình sao?"
"Là con đây bác." Hoài Hâm nắm lấy mu bàn tay của bà, trông thấy sợi dây màu đỏ mà mình tặng vẫn được Hầu Tố Hinh cẩn thận mang trên cổ tay, cô gắng dằn xuống cảm giác cay cay nơi sống mũi, "Con là Tiểu Hâm đây ạ."
Hầu Tố Hinh nhanh chóng nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn Úc Thừa, "Vậy cậu đây là..."
Úc Thừa lẳng lặng nhìn bà chăm chú, đôi mắt đen láy như phủ thêm một lớp sương mờ, khiến người ta không sao đoán ra được cảm xúc của anh.
"A Trình... Là con sao?"
"Con đây." Anh ghìm giọng thật thấp.
Một thoáng yên tĩnh lại trôi qua, Hầu Tố Hinh buông tấm ảnh trên tay xuống, nghiêng người cẩn thận ngắm nhìn anh, đôi mắt mở to chầm chậm ánh lên vẻ bàng hoàng và hoảng hốt.
Bao cảm xúc mừng rỡ, mong chờ, ngạc nhiên cứ thế đan vào nhau, Hầu Tố Hinh ôm đầu, gương mặt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Bà lẩm bẩm trong miệng, "Sao mẹ lại... sao mẹ lại có thể quên con..."
"Không sao đâu mẹ." Úc Thừa ngước mắt lên, mỉm cười dịu dàng với bà, "Không sao cả."
Hầu Tố Hinh chỉ từng gặp Hoài Hâm một lần, bà gần như đã quên hết mọi chi tiết của lần gặp trước đó, thế nên lần này bà giống như chỉ vừa mới biết Hoài Hâm, liên tục hỏi thăm cô.
Bà nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa của Hoài Hâm, đầu tiên là ngạc nhiên vì trông nó rất quen, sau khi được nhắc nhở mới nhớ ra đây là nhẫn cưới của bà. Còn về người cùng kết hôn với bà giờ đây chỉ còn lại một khuôn mặt vô cùng mơ hồ trong trí nhớ, bà không thể nhớ ra.
Úc Thừa khoác vai Hoài Hâm, nói với Hầu Tố Hinh, "Mẹ ơi, tụi con sắp kết hôn rồi ạ."
Có một khoảnh khắc nào đó như được trở về thời gian trước đó, đôi mắt Hầu Tố Hinh sáng bừng, gương mặt ánh lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng khó diễn đạt thành lời.
"Thật không?!"
Nét mặt giống hệt trẻ con, thậm chí đôi mắt còn long lanh ánh nước, Hầu Tố Hinh cười nói, "Kết hôn là chuyện tốt, kết hôn là chuyện tốt."
"Phải thật hạnh phúc đấy, phải sống với nhau thật hạnh phúc..."
Mặt trời đã dần khuất bóng, hai người ngồi chơi đến sẩm tối, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Một lát sau, Úc Vệ Đông cầm theo hộp đựng cơm bước vào.
Hầu Tố Hinh vui vẻ ngước lên, thân thiện hỏi thăm ông, "Ông là ai? Vào đây có chuyện gì không?"
Úc Vệ Đông trông thấy có hai người ngồi trong phòng, ông hơi khựng lại.
Người đàn ông với dáng người lúc nào cũng thẳng tắp hơi dừng bước, trả lời theo thói quen, "Tôi là chồng của bà, mang bữa tối đến đây cho bà."
Đón lấy ánh mắt mơ màng của bà, Úc Vệ Đông cất giọng cực kỳ, cực kỳ dịu dàng, "Chúng ta đã kết hôn được ba mươi năm rồi, bà còn nhớ không?"
Úc Thừa ăn bữa tối qua loa, sau đó quay trở lại khách sạn nhỏ kia.
Người đàn ông ngồi xuống băng ghế dài dưới ngọn đèn đường, lôi bật lửa ra, thấp giọng nói, "Anh hút một điếu nhé."
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, luồng khí nặng nề trong phế quản và cảm giác ngột ngạt trong lòng cuối cùng cũng được trút ra ngoài. Mấy đầu ngón tay Úc Thừa vân vê điếu thuốc, hai chân dang rộng, chống tay lên gối.
Anh nhấc tay lên, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm đỡ lấy trán. Màn đêm thăm thẳm như một làn sương chiều nặng nề buông xuống trên vai anh. Hoài Hâm nhìn thấy bóng mình hắt xuống dưới chân, cô bước lên trước vài bước, đúng lúc này, Úc Thừa bỗng nhiên ngước lên.
Đôi mắt anh đẫm lệ, lấp lánh dưới ánh đèn đường nhấp nháy, giống như một viên ngọc lưu ly mờ ảo đột nhiên không còn sáng bóng nữa.
Làn khói tản ra, ngay cả đốm lửa nhỏ giữa những kẽ tay cũng trở nên ảm đạm như thể sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào, liên tục bập bùng, phản chiếu rõ ràng đôi mắt ngân ngấn nước của Úc Thừa.
Ánh mắt ấy như mang theo một sức mạnh vô hình, nặng nề rơi vào lòng Hoài Hâm, khiến cô cảm thấy nghẹn ngào, đau nhói.
Anh hẳn là rất buồn, rất rất buồn.
Lồng ngực cô cũng nhói đau, hô hấp dần nặng nề.
"A Thừa..." Hoài Hâm tiến lên trên hai bước, Úc Thừa bất ngờ nhoài người tới ôm choàng lấy cô.
Anh nghiêng mặt, mái tóc đen mềm mại áp lên bụng cô, một nơi càng mềm mại hơn.
Trong màn đêm lặng gió, Hoài Hâm hơi khựng lại, rồi nhấc hai tay lên chầm chậm vuốt ve tấm lưng đang căng ra của anh, trấn an vỗ về.
"Sẽ không còn bất cứ chuyện buồn nào nữa đâu, A Thừa."
Một giọt lệ chợt rơi xuống, lẳng lặng hoà vào lớp bùn đất dưới chân. Bóng hai người ôm nhau dưới ánh đèn đường như bị kéo dài ra, Hoài Hâm khe khẽ thì thầm, "... Chúng ta đã đuổi hết chuyện buồn đi rồi."
Tối hôm đó, hai người ôm nhau chen chúc trên chiếc giường nhỏ trong khách sạn, màn cửa bay phần phật theo cơn gió rít gào bên ngoài của sổ. Trên con đường vắng tanh, đám lá khô trên mặt đường cũng bị cuốn theo làn gió, vô số hình ảnh liên tục lướt qua trong đầu anh hệt như ngọn đèn kéo quân.
Ôm lấy cơ thể của người mình yêu vào lòng, Úc Thừa nhớ lại rất nhiều chuyện.
Lần đầu tiên về nhà họ Úc, anh căng thẳng đến độ không dám kéo ghế ra ngồi, trông thấy Úc Vệ Đông lại e dè không dám bước lên, cảm thấy ông không mấy thân thiện.
Tối hôm đó, Hầu Tố Hinh đã làm cho anh một phần cơm chiên trứng vàng rượm, thơm lừng. Úc Vệ Đông giúp anh xới cơm, chén cơm đầy vun như một ngọn núi với những hạt cơm tròn trịa trắng bóc. Lúc bấy giờ anh mới nhận ra, hoá ra ba và mẹ đều là những người dịu dàng, chỉ là do cách họ thể hiện tình cảm không giống nhau mà thôi.
Tình yêu của mẹ dịu dàng như một dòng suối êm đềm trôi, còn tình yêu của ba lại giống như một dãy núi mạnh mẽ bao quanh.
Úc Thừa ngủ trên chiếc ghế bố cạnh giường ngủ ở trong phòng, thỉnh thoảng Hầu Tố Hinh sẽ tỉnh dậy lúc nửa đêm để dém chăn cho anh. Sáng sớm thức dậy, bà sẽ làm bánh bao cuộn hoa và cháo cho anh. Còn Úc Vệ Đông sẽ giúp anh cầm chiếc balo quá khổ đối với anh khi ấy, dẫn anh đi trên con đường lát đá xanh đầy quanh co.
Anh đều nhớ rất rõ.
Anh nhớ rõ lúc đón anh tan học, Úc Vệ Đông đã lớn tiếng quát mắng đám học trò khối trên đang bao vây ăn hiếp con trai của ông, nhớ Hầu Tố Hinh ngày ngày cặm cụi đan len để làm cho anh một chiếc áo len xinh đẹp nhất, nhớ rõ sáng sáng Úc Vệ Đông dẫn anh đi chợ, hai cha con chạy dưới nắng sớm rực rỡ, nhớ rõ ánh mắt lưu luyến của Hầu Tố Hinh khi bà ngoái đầu nhìn anh trong buổi biệt ly năm ấy, nước mắt bà rơi như mưa.
Vô số ký ức quý giá được cất giữ trong tim đã hun đúc con người anh, bảo vệ anh khỏi những thứ ô uế và bẩn thỉu của thế gian, giúp anh vẫn giữ được tâm hồn thanh cao giữa dòng đời xô bồ.
Dù cho bà đã quên thì sao? Anh vẫn còn nhớ là được.
Và anh sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng.
-- Anh đã từng nhận được tình yêu độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Tình yêu ấy đã cứu anh thoát khỏi đầm sâu, và vẫn luôn bảo vệ cho anh trong cuộc sống mấy chục năm về sau, giúp anh luôn toả sáng rực rỡ.