Hôm nay là cuối tuần, nhưng Úc Thừa vẫn phải quay về tập đoàn để xử lý công việc. Trợ lý mang quần áo sạch đến, còn chuẩn bị cho Hoài Hâm một chiếc váy dài cotton mới tinh còn nguyên tag. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, anh lái xe đưa Hoài Hâm về nhà trước, rồi lại bảo tài xế đưa anh đến toà nhà Phan thị.
Đây là một biệt thự cao cấp do Úc Thừa đứng tên, được Phan Tấn Nhạc tặng cho anh cách đây không lâu. Tuy bình thường không có ai đến đây ở, nhưng vẫn luôn có người giúp việc quét dọn sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Chương trình học thạc sĩ thường xuyên có những bài tập nhóm cần phải làm báo cáo. Hoài Hâm và nhóm bạn học cùng nhau họp nhóm online, nhanh chóng lập được dàn ý sơ bộ và phương án giải quyết.
Tuy việc học không nặng nề mấy, nhưng cô vẫn hoạt động hết năng suất trên chiếc máy tính trong thư phòng rộng lớn suốt cả một ngày.
Biên tập viên Điền Sảng thông báo với Hoài Hâm rằng, bộ tiểu thuyết trước đó của cô sau khi được tái bản đã nhanh chóng cháy hàng chỉ sau một thời gian ngắn lên kệ. Hoài Hâm nhẩm tính sơ sơ, nghĩ đến số tiền chuẩn bị được "ting ting" vào tài khoản khiến cô càng vui hơn. Không cần phải
"bán mình cho tư bản", cô vẫn có thể sống thảnh thơi và đi du lịch đó đây. Hoài Hâm vô cùng phấn khởi, như được tiếp thêm động lực, cô lại nhín ra chút thời gian để viết thêm vài dòng tiểu thuyết.
Đến ba giờ chiều, Hoài Hâm mở lịch trình mà Trình Tranh đã gửi cho cô lên xem. Chiều tối nay Úc Thừa trống được một tiếng, nhưng từ sau sáu giờ rưỡi trở đi, anh lại bắt đầu bận rộn họp hành liên tục.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ Úc Thừa sẽ ăn tối ở nhà ăn công ty, Hoài Hâm ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tặng cho anh một bất ngờ.
-- Cô muốn bắt chước tình tiết của mấy bộ phim thần tượng và mấy quyển tiểu thuyết tình cảm kia, tự tay làm cơm hộp tình yêu, sau đó mang sang bên đó cho anh, hì hì.
Vì không biết nấu ăn, thế nên Hoài Hâm đã chọn hai món có độ khó khá thấp là sườn kho và cải thìa xào tỏi.
Biệt thự đã lâu không có người ở, trong nhà cũng không có nồi cơm điện. Hoài Hâm quyết định nấu cho Úc Thừa một tô mì làm món chính.
Hoài Hâm đánh mắt nhìn một vòng sơ bộ, trong phòng bếp đầy đủ dụng cụ nấu ăn cũng như gia vị nêm nếm. Vừa hay trong nhà có người giúp việc giúp đỡ, thế nên cô lại càng tự tin vào việc mình có thể hoàn thành xuất sắc bữa tối này.
Nguyên liệu nấu ăn tươi mới đặt mua qua mạng đã được giao đến rất nhanh, cô và dì Triệu mỗi người một tay, bắt đầu sơ chế nguyên liệu.
Sườn được ướp gia vị cho thật thấm, rau cũng phải được rửa sạch từng cọng. Đồng thời, cô bắt một nồi nước sôi, chuẩn bị cho bước nấu mì.
Hoài Hâm vẫn có chút kiến thức căn bản về nấu nướng, chính là bắt bếp, đổ dầu, thả tỏi, bỏ rau vào, xào xào đảo đảo một lúc coi như là xong một món.
Nhưng có ai ngờ, trong chuyện bếp núc, lý thuyết và thực hành lại khác nhau một trời một vực. Dù đã từng chứng kiến Úc Thừa xuống bếp biết bao nhiêu lần, ngay cả skill múa chảo có độ khó cao như thế mà anh còn có thể thực hiện vô cùng điêu luyện. Thế nhưng, Hoài Hâm vừa thả tỏi vào chảo đã bị tiếng nổ dầu lốp bốp bắn ra ngoài làm cho giật mình nhảy bắn ra xa ba thước.
"Á á á á á..."
Dì Triệu buồn cười, "Cô à, cô để tôi làm cho."
Mấy sợi tóc con trên đầu Hoài Hâm dựng đứng lên, cô xắn tay áo, cất giọng đầy kiên quyết, "Không được, con muốn tự làm."
Lần đầu vì quá hoảng sợ mà đã để lỡ mất thời gian "vàng" để bỏ rau vào, chảo tỏi phi đã cháy đen.
Dì Triệu tắt lửa, giúp cô rửa sạch sẽ, rồi lại bắt đầu một vòng nữa.
Vòng thứ hai, Hoài Hâm đã có thể cầm chắc cái muôi trong tay, thành công chịu được tiếng dầu nổ lốp bốp, nhưng đến bước bỏ sườn vào thì cô lại bị khớp.
Một miếng sườn đã rớt ra khỏi tô vì cô gắp không chặt, rơi xuống chảo dầu đang bốc khói nghi ngút, trong chảo lập tức vang lên tiếng "tanh tách" càng to hơn.
Hoài Hâm không dám bỏ thêm miếng sườn nào nữa, thế là vòng này lại tiếp tục thất bại.
Đại khái là sau N lần rửa nồi và chảo, cuối cùng một đĩa sườn đen thui và một phần "canh" rau luộc nhũn nhão, mặn chát vì nêm muối quá tay đã ra lò.
Vì là lính mới, và cô cũng không đủ thời gian để mua thêm nguyên liệu mới làm lại một lần nữa. Cũng may, nhờ sự chỉ bảo và giám sát của dì Triệu, nên tô mì kia trông khá hấp dẫn, hương vị cũng rất ngon. -- Chỉ tiếc là ban đầu cô định luộc một quả trứng lòng đào Onsen, nhưng lại bất cẩn chọc vỡ làm lòng trắng và lòng đỏ trứng tan vào nhau biến thành "canh" trứng mây.
Hoài Hâm cẩn thận bỏ bữa tối mà mình cất công chuẩn bị vào hộp đựng cơm, ăn mặc gọn gàng đơn giản, bắt xe đi đến toà nhà Phan thị.
Vì muốn tạo bất ngờ nên Hoài Hâm không nói với Úc Thừa, chỉ đánh tiếng với Trình Tranh để xác nhận Úc Thừa không có hẹn ăn tối với người khác.
Cuộc họp trước đó của anh cũng đã gần kết thúc, Hoài Hâm ngồi chờ trên sofa trong đại sảnh, lúc bấy giờ cô mới nhắn tin cho Úc Thừa.
Hoài Hâm, [Anh ơi! Anh đang bận hả!]
Hoài Hâm, [*mèo con ló đầu.jpg*]
Hoài Hâm, [*mèo con cọ vào lòng.jpg*]
Hoài Hâm, [Em có đặt cho anh một quán siêu ngon, họp xong nhớ xuống dưới lấy nha!!! *hôn* *hôn* *hôn*]
Cô nghĩ ngợi rồi nhắn thêm một tin, [Ăn ngon đến mức nào thì em cũng không biết, nhưng nghe người ta nói nhà hàng này được đánh giá ba sao Michelin đấy, có rất nhiều nghệ sĩ đến đây check in á ~!]
Hoài Hâm điềm nhiên không chút ngại ngùng gõ hết tin nhắn này, hai phút sau, Úc Thừa nhắn lại, [Ừm, cám ơn em bé của anh. *bắn tim*]
Anh trả lời tin nhắn cuối cùng của cô, [Thật sao, lát nữa anh nhất định phải thử mới được.]
Hoài Hâm rướn môi mỉm cười ngước mắt khỏi màn hình, trong lúc thả hồn rong chơi, cô nhác thấy có một bóng người trông khá quen từ cửa bước vào.
-- Con gái chủ tịch tập đoàn Khoa học kỹ thuật Trung Minh, Joanne Cao Tĩnh Từ.
Đúng là hơn nửa năm rồi chưa gặp lại cô ta, lần gặp trước đó là lúc đi công tác ở Thượng Hải.
Không biết duyên số đưa đẩy thế nào, trong đại sảnh có vô số ghế trống, nhưng Joanne vừa khéo lại chọn ngay vị trí ngồi đâu lưng với Hoài Hâm.
Cô ta đặt túi xách xuống, dường như đang nghe điện thoại.
Lúc đầu cô ta chỉ ậm ờ đáp lại đối phương, cuối cùng lên tiếng, "Được rồi, con biết rồi mà ba. Ba đừng lo, con sẽ đàm phán thành công dự án hợp tác lần này."
Khoa học kỹ thuật Trung Minh chủ yếu kinh doanh sợi quang học và lắp đặt cáp quang và các dịch vụ liên quan. Tập đoàn Phan thị lại có mức độ phủ sóng khá rộng, cũng không lạ gì khi giữa hai bên có hợp tác kinh doanh với nhau.
Cao Ngạn Triết lại nói thêm gì đó, Cao Tĩnh Từ nhẹ nhàng đáp lại, "Không sao đâu, con và Alvin biết nhau, kiểu gì anh ấy cũng sẽ nể mặt con thôi."
Thú thật, cô ta cũng rất bất ngờ khi nghe tin Phan thị đã đổi chủ.
Cao Tĩnh Từ chưa từng nghĩ đến Úc Thừa lại có gốc gác lớn như thế, lúc làm việc với nhau ở ngân hàng đầu tư, anh vô cùng lịch sự và điềm đạm, hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng của một công tử nhà giàu. Thậm chí, khi sếp phân phó bảo anh đi ăn cơm cùng cô ta, anh cũng chẳng hề phản đối mà còn cử xử rất khiêm tốn.
Thế nên từ trong tiềm thức, Cao Tĩnh Từ có ý xem thường anh.
Công ty nhà bọn họ là công ty đã được niêm yết, còn Úc Thừa chỉ là một nhân viên lĩnh vực tài chính trong ngân hàng đầu tư. Dù chức vụ anh có cao đến mấy thì cũng chỉ là người phục vụ cho bọn họ. Nhưng giờ đây anh đã đổi đời, trở thành người nắm quyền của một gia tộc danh giá ở Hong Kong. Khỏi nói cũng biết cảm giác trong lòng Cao Tĩnh Từ hiện giờ ra sao.
Huống chi Úc Thừa còn là người mà cô ta từng thầm thương trộm nhớ, dù đã bao lần ẩn ý ngỏ lời nhưng chưa bao giờ thành công. Rõ ràng là anh đã nhận được tín hiệu nhưng lại không chịu đáp lại. Cao Tĩnh Từ thầm oán trong lòng, tình cảm dành cho anh cũng cực kỳ phức tạp.
Úc Thừa không lấy họ Phan, suốt cả tháng nay phía truyền thông đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực để tìm hiểu bí mật đằng sau. Vì thế, chuyện Úc Thừa được một đôi vợ chồng nhận nuôi đến khi mười bốn tuổi mới nhận lại ba mẹ ruột cũng bị đào ra.
Chính vì thế mà những chuyện trước đó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng Cao Tĩnh Từ vẫn luôn có một chấp niệm khó bỏ với anh, cô ta vẫn luôn muốn chinh phục được Úc Thừa, dù là trên phương diện sự nghiệp hay là tình cảm.
Có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt. Cao Tĩnh Từ có một cuộc họp với nhóm quản lý cấp cao vào bảy giờ tối. Song, khi biết được tin Úc Thừa đang rảnh, cô ta đã cố tình đến đây chờ anh, muốn mượn chuyện hợp tác để mời anh ăn tối, nhân tiện có thể tiến sâu thêm phát triển mối quan hệ khác.
Về chuyện Úc Thừa có cô nào bên cạnh chưa thì Cao Tĩnh Từ chẳng hề bận tâm.
Cô ta không tin Úc Thừa có thể giữ được tình cảm của mình như lúc ban đầu. Một khi đã sở hữu quyền lực và tiền tài trong tay, con người sẽ dễ dàng sa ngã. Đứng trước cám dỗ to lớn, mọi nguyên tắc đều có thể bị phá vỡ.
Cao Tĩnh Từ gửi tin nhắn qua Wechat cho Úc Thừa, nói mình đã đến đại sảnh công ty, kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Vài phút sau, tin nhắn hồi âm vẫn chưa thấy, nhưng cô ta đã trông thấy anh từ trong thang máy bước ra.
Người đàn ông khoác một chiếc áo gile cổ ve bên ngoài, phác hoạ dáng người tam giác ngược, âu phục gọn gàng càng tôn lên đôi chân thon dài.
Úc Thừa sải bước, đi về phía chỗ cô ta đang ngồi.
Trái tim Cao Tĩnh Từ hẫng mất một nhịp, ngay sau đó lại bắt đầu tăng tốc, đúng là vừa mừng vừa lo.
-- Cô ta biết Úc Thừa là một người chu đáo, nhưng không ngờ anh lại nể mặt mình đến thế, đích thân xuống tận đây đón mình.
"Chào anh, Alvin." Cao Tĩnh Từ vội vàng đứng dậy, tiến lên chào anh.
Bờ môi đỏ hơi rướn lên, cô ta nở nụ cười yêu kiều, "Lâu rồi không gặp."
Bước chân Úc Thừa khựng lại, dừng lại trước cô ta tầm một mét. Hai người nhìn nhau, anh cười đáp lại, "Lâu rồi không gặp, Joanne."
Cao Tĩnh Từ vén tóc lên, lơ đễnh khoe trọn góc nghiêng xinh đẹp ra trước mặt anh, "Dạo gần đây Thừa tổng chính là người nổi tiếng nhất trên đất Hong Kong này đấy. Mấy người bạn tôi cứ nhắc đến anh mãi."
"Thật ư?" Úc Thừa nhếch môi, vẫn giữ giọng điệu ôn hoà, "Quá khen rồi."
Anh vẫn bày ra cái điệu bộ điềm đạm kín kẽ ấy. Cao Tĩnh Từ bực mình, thẳng thừng đi vào thẳng vấn đề.
"Tôi đã đặt một nhà hàng Michelin, anh Alvin có thể nể mặt mà đi ăn tối cùng tôi không?"
Cao Tĩnh Từ nhoài người đến gần, hương hoa huệ thanh mát thoang thoảng lướt qua, cô ta lên tiếng, "Là một bàn ăn có view cửa số rất khó đặt trước. Nhà hàng này rất có phong cách, không gian yên tĩnh, chúng ta có thể vừa thưởng thức cảnh đêm, vừa trò chuyện cùng nhau..."
Ánh mắt Úc Thừa hơi dao động, nét mặt thoáng thay đổi.
Anh hỏi, "Nhà hàng nào thế?"
Cao Tĩnh Từ nghĩ rằng anh có hứng thú, cười ngại ngùng, "Rose & Berry, ở ngay bên khu Central này thôi, còn có thể ngắm vòng quay khổng lồ."
Cô ta nũng nịu lên tiếng, "Vậy chúng ta..."
"Cám ơn cô đã giới thiệu, Joanne." Úc Thừa lịch sự đáp, "Bà xã của tôi nói đã đặt bữa tối Michelin cho tôi, tôi đang nghĩ xem không biết có phải là cùng một nhà hàng hay không, hoá ra không phải."
Anh tạm dừng một lúc, chậm rãi nói tiếp, "Có điều, lần sau tôi sẽ đưa cô ấy đến nhà hàng Rose & Berry này nếm thử."
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh vài giây, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau, Cao Tĩnh Từ mới lên tiếng, giọng nói đầy hốt hoảng vang lên, "... Hả?"
Biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi xoành xoạch chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không biết phải dùng từ gì để diễn tả, "Anh kết hôn từ khi nào?"
Kết hôn lại thuộc về một phạm trù khác, dù có thế nào cô ta cũng sẽ không chấp nhận làm bé cho người ta.
Cao Tĩnh Từ hít sâu một hơi, "Bà xã của anh là..."
Úc Thừa mỉm cười, cuối cùng cũng "tóm" được ánh mắt của Hoài Hâm, người đang nấp phía sau ghế sofa nghe lén, "Cô có thể quay đầu lại, cô ấy đang ngồi sau lưng cô đấy."
"..."
...
Sau khi Cao Tĩnh Từ chạy trối chết, Hoài Hâm thụi liên tục vào người Úc Thừa, hai gò má đỏ lựng, "A a a, giữa thanh thiên bạch nhật mà anh kêu bậy kêu bạ gì thế hả! Ai là ấy ấy của anh chứ!!!"
Cũng cũng mới đính hôn mà thôi, đã xác định quan hệ thật sự đâu mà! Anh, anh lại dám...
Lực sát thương của cách xưng hô này quá lớn, Hoài Hâm không dám nghĩ thêm. Sau khi tĩnh tâm lại, cô mới gượng gạo hỏi, "Anh phát hiện ra em từ khi nào vậy?"
Úc Thừa mỉm cười vén tóc giúp cô, "Vừa đi ra liền nhìn thấy."
Vì muốn giả vờ làm shipper cho chân thật, Hoài Hâm ăn mặc rất giản dị. Cô diện một bộ quần dài áo dài tay kiểu dáng vô cùng đơn giản, còn cố tình đội một chiếc mũ lưỡi trai để không ai nhận ra, nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện ra từ sớm.
Úc Thừa ngồi xuống sofa bên cạnh, chống tay nhích lại gần cô, ranh mãnh nhướng đuôi mắt, "Bà xã nhà anh xinh đẹp thế này, sao anh lại không nhận ra được chứ."
"..."
Trêu cô đến nghiện rồi đúng không?
Úc Thừa quá hút mắt, biết bao nhiêu người có mặt ở đại sảnh gần như đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này. Thậm chí, Hoài Hâm còn nhìn thấy hai cô nàng tiếp tân ở trước quầy đang thì thầm to nhỏ gì đó.
Hoài Hâm trừng to đôi mắt, cả người như xù lông lên, "A a a, cấm anh nói nữa!!!"
Úc Thừa che miệng bật cười, bấy giờ mới dời tầm mắt sang hộp đựng cơm, khiêm tốn hỏi thăm, "Bé mang gì đến cho anh thế?"
"Thì... đồ ăn em tự xuống bếp."
Úc Thừa bất ngờ, "Em nấu sao?"
"Đúng vậy." Hoài Hâm lườm anh, "Sao? Anh không tin à?"
"Tin, anh tin chứ."
Người đàn ông lại cười, ghìm giọng thật thấp, "Hôm nay hạnh phúc thật, vừa làm việc xong còn được ăn cơm do chính tay bạn gái làm."
Anh rất giỏi rót lời đường mật, Hoài Hâm mặt mày đỏ ửng, không ừ hử gì.
Úc Thừa nắm tay cô, dịu dàng hỏi ý, "Chúng ta đi lên nhé?"
"Anh đợi đã."
Hoài Hâm phồng má, định tính sổ chuyện ban nãy với anh, "Cái cô Joanne kia thường xuyên đến tìm anh lắm hả?"
"Không có, mỗi lần cô ta gặp anh thì lại vừa khéo đều có em ở bên cạnh." Úc Thừa nghiêm túc đáp, "Còn mấy tin nhắn Wechat thì anh chỉ trả lời những tin nhắn có liên quan đến công việc."
Anh thành khẩn lôi điện thoại ra, khai báo toàn bộ, "Em có muốn xem lịch sử trò chuyện của anh và cô ta không?"
Ánh mắt Hoài Hâm lướt trên màn hình điện thoại của anh vài giây, sau đó nhanh chóng dời mắt đi, khoé môi khẽ rướn lên, "Được rồi, tha cho anh đấy."
Cô xách hộp đựng cơm ưỡn thẳng lưng đi thẳng vào thang máy, Úc Thừa cười tủm tỉm bước theo sau.
Hai người đi một mạch lên đến phòng nghỉ rộng rãi không một bóng người, Hoài Hâm mở hộp cơm ra rồi đặt lên bàn. Phần ăn tối đạt "ba sao Michelin" cuối cùng đã được bày ra trước ánh mắt đượm ý cười của Úc Thừa.
Lúc ở trong điện thoại thì cô tự tin lắm, nhưng khi nhìn miếng sườn đen như than kia, Hoài Hâm không kìm được giần giật mí mắt, gương mặt vừa mới dịu xuống lại đỏ lựng lên.
Trông thấy Úc Thừa nhướng đuôi mắt toan mở lời, Hoài Hâm vội vàng chen ngang, "Anh... anh đừng chỉ đánh giá qua vẻ ngoài."
"Biết... biết đâu nó ngon thì sao..."
Cô càng nói càng lí nhí trong miệng, Úc Thừa thích thú ngắm cô một lúc, sau đó thong thả lấy bộ đồ ăn ra.
Nhìn anh thoải mái gắp một miếng sườn, trái tim Hoài Hâm cũng nhảy lên theo, nhưng Úc Thừa lại chầm chậm ăn hết miếng sườn mà mặt mày vẫn tỉnh bơ.
Nom vẻ mặt của anh như đây là một bữa tiệc thịnh soạn, sau đó anh còn gật đầu phát biểu một câu bắt đúng trọng tâm, "Ngon lắm."
"Thật hả?" Hoài Hâm nghi ngờ.
Cô làm phần ăn dành cho hai người, nghe thấy thế cũng cầm đũa lên gắp một miếng nếm thử.
Vì sơ ý nêm nước tương đậm thay vì nước tương nhạt*, thế nên miếng thịt đen sì sì như cục than, nhưng vị cũng khá vừa miệng. Tuy hơi quá lửa, nhưng tổng thể cũng có thể coi là khá ổn.
* Bên Trung có nhiều loại, trong đó có 2 loại là nước tương nhạt và đậm, nước tương nhạt thiên về vị mặn, và nước tương đậm thiên về màu sắc cho món ăn.
Món ăn ngon vượt ngoài mong đợi của Hoài Hâm, cô đang định tìm vài lời để tự an ủi bản thân, bỗng nghe thấy người đàn ông từ tốn cất giọng đánh giá, "Ngon lắm."
"Món sườn này rất ngon, thịt tươi ngon, tan ngay khi vừa vào miệng, màu sắc cũng rất bắt mắt, trông vô cùng hấp dẫn."
"Món cải thìa trình bày sáng tạo, nước canh giàu vitamin, vị mặn vừa phải. Còn tô mì súp trứng gà này trông lại càng đẹp mắt, trứng gà bồng bềnh như mây."
"Bất kể là vẻ ngoài hay là hương vị, đều xứng đáng với trình độ ba sao Michelin."
Hoài Hâm, "..."
*** Tác giả:
Tiểu Hâm: Dẻo mồm quá, lần sau anh nín luôn đi nhé. :)
Anh Thừa: Cơm bà xã nấu thì dù ra sao cũng sẽ thành đẳng cấp Michelin.