Chuỗi ngày sau đó, Tịch Dương sống như một cái xác không hồn. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô nghĩ về những khoảnh khắc dịu dàng, êm đẹp giữa bọn họ. Lúc Cố Thần Hi ôm lấy cô, lúc anh cúi xuống hôn lên môi cô ngọt ngào, lúc anh dũng cảm theo đuổi cô.
Bóng hình của Cố Thần Hi thoắt ẩn thoắt hiện, chập chờn trong đầu cô, khiến cô đau đớn, tê dại. Người cô theo đuổi mấy năm ròng rã, cuối cùng đã chọn một người con gái khác.
Tịch Dương cố ép mình về guồng, cố gắng nghe giảng, cố gắng làm bài tập, cố gắng học và đọc đi đọc lại mấy trang sách tẻ nhạt. Có đôi khi, cô tự hỏi, mình làm vậy, còn có chút ý nghĩa nào không?
Cô đã mất đi Cố Thần Hi rồi.
Vào những lúc cô ủ ê, hai đứa trẻ ở trong bụng bỗng cựa quậy, đấm đá liên hồi khiến Tịch Dương giật mình tỉnh dậy. Hai đứa trẻ này không được bình lặng giống cô, ngược lại có phần nghịch ngợm giống như bố nó.
Cái thai càng lớn, trọng lực và hô hấp ngày một nặng nề nên Tịch Dương rất dễ mệt mỏi. Hoàn thành xong những môn học trên trường, Lam Bách lập tức chuẩn bị ngay giấy xác nhận thực tập của cô tại công ty anh, tiến hành thủ tục xét tốt nghiệp. Điểm tốt nghiệp của Tịch Dương thuộc dạng trung bình chứ không hề gần cao hay cao. Cô chỉ cần đủ tốt nghiệp là đủ.
Gần về những tháng cuối thai kì, Hoàng Túc Trạch càng không cho cô rời giường đi đâu cả. Lam Bách thì hối hả chạy qua lại giữa bệnh viện giữa công ty.
"Sao dạo này anh bận thế? Công ty xảy ra chuyện gì à?".
Lam Bách không ngẩng đầu khỏi máy tính, nhàn nhạt nói.
"Không có. Công ty nhận thêm mấy dự án mới nên anh mới tất bận như vậy. Sắp tới anh còn định ra nước ngoài".
Tịch Dương há hốc.
"Anh định đi trước khi em sinh hai đứa ư? Đi định cư?".
"Không đâu. Anh chắc chắn sẽ chờ em sinh Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Còn chuyện định cư hay không... phải chờ xem. Nếu ở nước ngoài kiếm được nhiều dự án lớn hơn, anh sẽ không về nữa".
Đây là cặp tên rất chi có tâm mà lão bá phụ đã đặt cho hai đứa bé sắp chào đời.
"Anh định từ bỏ Thuần Nhi luôn à?".
Lam Bách ngẩn ngơ.
"Thì vốn dĩ đã từ bỏ rất lâu rồi mà".
Đi ra nước ngoài. Tịch Dương cũng chưa từng được đi bao giờ... Người ta luôn nói nền giáo dục nước ngoài phát triển hơn trong nước rất nhiều. Môi trường sống cũng tốt hơn. Các bạn cô hay nói, lương cao hơn nữa. Trong nước nếu chỉ làm một công việc bình thường, cho dù có trèo lên được chức trưởng phòng cũng không biết hết bao nhiêu năm mới mua được căn nhà.
Ở nước ngoài cho dù một công việc tàng tàng là đã đủ sống. Hơn nữa, còn không có Cố Thần Hi. Tịch Dương thấy bản thân nên từ bỏ Cố Thần Hi đi được rồi.
Nếu sau khi hai đứa trẻ này được sinh ra, Thần Hi lấy Tiêu Bạch Yên, sinh con, như vậy chẳng phải rất khó coi sao? Thà cứ như hiện tại, hai bên không biết gì, cứ vậy sống cả đời, chẳng phải rất tốt ư?
"Anh hai, anh có thể dẫn theo em đi với có được không?".
"Em muốn dẫn hai đứa trẻ ra nước ngoài?" - Mặt Lam Bách lộ ý xua đuổi - "Không được, phiền phức lắm".
Tịch Dương tiu nghỉu. Ngay cả anh hai bây giờ cũng chê cô và hai đứa trẻ phiền. Mà cô không muốn cứ ăn bám bố mẹ hay Hoàng Túc Trạch mãi được.
Lam Bách biết mình nặng lời, có hơi hối hận. Nghĩ lại thì... anh vừa cắt đứt với Thuần Nhi rồi, cũng không có ý định sẽ kết hôn với ai...
"Tịch Dương, em định cứ ở vậy mà nuôi hai đứa trẻ đến hết đời ư?".
Cô yếu ớt cúi đầu, vuốt ve cái bụng lớn của mình.
"Ừm..." - Rồi cô dịu dàng mỉm cười - "Nếu em còn sống, em chắc chắn sẽ tự mình lo mọi thứ cho hai đứa trẻ, không cần đến bất cứ ai... Nhưng anh hai, nếu em không còn sống...".
Lam Bách ngước lên lần nữa, lại thấy em gái mình mò lấy ra trong túi sách một chiếc phong thư.
"Anh có thể gửi lá thư này đến cho Thần Hi giúp em được không...? Em đã làm khổ bố mẹ cả đời rồi, em không thể để hai đứa trẻ tiếp tục làm phiền hai ông bà được nữa".
Khoé môi Lam Bách miễn cưỡng nhếch lên.
"Mày đang nói gì vậy? Nếu bố mẹ nuôi không được thì để đó tao nuôi. Cố Thần Hi, nó đã vô lương tâm như vậy, mày còn nghĩ đến nó làm gì?" - Nói xong còn quay qua trách cô - "Bộ mày không có gì tốt đẹp để suy nghĩ nữa hả? Đang sống sờ sờ mà đi nói chuyện sống chết".
"Em đâu có muốn vậy. Đề phòng bất trắc thôi mà... Chuyện này không phải do lỗi của Thần Hi. Là em giấu anh ấy...".
"Đến nước này rồi mà em vẫn muốn bênh hắn?".
"Anh hai, Thần Hi vẫn là cha ruột của hai đứa bé mà. Em hoàn toàn tin tưởng giao hai đứa nó cho anh hai, nhưng nhỡ một ngày anh hai đổi ý muốn lấy vợ thì sao? Nuôi hai đứa trẻ cũng tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, anh còn làm chủ công ty, lại hay đi công tác, không phải đều sẽ giao lại cho bố mẹ ư?".
Lam Bách thở dài, giật lấy lá thư trong tay cô.
"Anh yên tâm, chừng nào em còn sống, em chắc chắn sẽ không để hai đứa bé phiền đến Cố Thần Hi".
"Vậy được, nếu em còn sống qua tao đoạn này, đại ca hứa sẽ cùng em dắt hai đứa trẻ sang nước ngoài. Em ở nhà, anh kiếm tiền nuôi cháu. Hai đứa chúng ta mệnh khổ như nhau, đều không có số đào hoa, bù qua sớt lại coi như một gia đình chắp vá thì cũng được".
"Thật vậy ư?" - Tịch Dương mừng rỡ.
"Thật".
Áp lực mỗi lúc một đè nặng lên cơ thể của Tịch Dương, khiến cô mỗi lúc một yếu ớt. Có nhiều ngày cứ li bì, mệt mỏi nằm trên giường, khó khăn hô hấp. Thời gian tỉnh còn không nhiều bằng thời gian cũ.
Nhà họ Lam thấy không ổn lại đưa Tịch Dương vào viện. Từ hồi Lam Bách biết hai đứa trẻ kia không phải là con của Hoàng Túc Trạch, liền cật lực phản đối việc để Tịch Dương ở cùng Hoàng Túc Trạch. Tịch Dương thấy bản thân thật giống người qua cầu rút ván, có chút không hay, mà Hoàng Túc Trạch chỉ khoan dung cười với cô: "Không sao mà. Không có em, anh yên tâm mở phòng khám riêng được rồi. Có điều, em nhất định phải đi khám thường xuyên đấy".
Lần này thì nguy. Bác sĩ sản khoa khám cho Tịch Dương xong thì nói cô có dấu hiệu sinh non. Lúc ấy Tịch Dương đang ngót nghét ở tuần thứ 33. Hoàng Túc Trạch hoảng hốt, bảo cô lập tức nhập viện ngay. Em bé có thể ra bất cứ khi nào.
Nghe vậy thì cả nhà họ Lam đều cuống cuồng. Lam Bách liền đem hết việc ở công ty về viện làm việc từ xa. Cố Tuyền và Vương Lâm đều đặn ghé thăm. Tịch Dương bỗng thấy cái phòng bệnh nhỏ của mình hệt như một cái ổ náo nhiệt vậy.
Diệu Minh vừa chớm xuân. Thời tiết trở nên hanh khô đến cùng cực, lâu lâu còn rả rích mưa. Ngoài trời ẩm ương như vậy, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc trong bụng cô cứ náo động không ngừng, như đang đánh nhau để đòi dưỡng khí vậy. Không cần Hoàng Túc Trạch nói, Tịch Dương đã tự hiểu cơ thể mình đang trong tình trạng cấp bách đến cỡ nào.
Cô rít lên vì đau. May là bệnh viện ai nấy đều nghĩ đứa trẻ trong bụng cô đều là của Hoàng Túc Trạch, nên chẳng dám lơ là.
"Em ráng chờ thêm mấy ngày nữa. Anh đã lên lịch mổ lấy thai cho em rồi. Các bác sĩ trong bệnh viện đều đã phải cầu viện đến viện trưởng để nghiên cứu ngày lành tháng tốt, để em bé sinh ra có tử vi đẹp đấy".
Tịch Dương chép miệng, giờ cô chỉ thấy bất an đầy mình.
"Anh mà cũng tin mấy thứ này sao?".
"Tin chứ?! Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà".
Cô đảo mắt, bị Từ Viên bắt gặp.
"Con ấy, đúng là chẳng hiểu gì cả. Đúng là sinh ra trúng ngày xấu nên số mới khổ như thế đấy. Ngày hôm đó à... Mẹ còn nhớ rất rõ nhé. Mưa bão giăng đầy. Thầy bói nói số con giữ mạng khó khăn, tình duyên hơn phân nửa thì là trắc trở, bệnh tình triền miên, phải qua được tuổi hai mươi thì mới sống tốt được".
Tịch Dương ngạc nhiên, không ngờ nói đúng thế.
"Vậy mà sao trước giờ mẹ không nói cho con biết?!".
"Còn không phải sợ con mê tín rồi cực đoan ư?" - Từ Viên cứ liên tục thở dài - "Nhưng yên tâm, thầy bói có nói với mẹ, cung Tử tức của con cực kỳ tốt nhé, chắc chắn sẽ sinh được quý tử".
Về điểm này thì Tịch Dương rất muốn tin. Cha của hai đứa là thiên tài, không học cũng giỏi, hai đứa nó chắc chắn phải được di truyền một ít chứ? Cố gia không tệ, hai đứa này tốt nhất sau này phải kiếm được thật nhiều tiền, phụ giúp ông bà, lo lắng cho bác và mẹ.
Nghĩ đến đây thôi mà Tịch Dương đã rất hứng khởi rồi.
"Tim em bây giờ rất yếu, cần phải cẩn thận nghỉ ngơi. Lúc mổ phải khoẻ mạnh thì mới sống sót được. Hai đứa trẻ không sao. Anh chỉ lo cho em thôi".
Từ Viên và Vương Lâm nghe được đoạn này thì xúc động lắm.
"Hoàng Túc Trạch, nếu trong thời khắc nguy hiểm, anh đừng màng đến em mà hãy cứu hai đứa bé ra".
Hoàng Túc Trạch lạnh lùng liếc cô.
"Nếu em không còn sống, anh cũng sẽ không cứu hai đứa trẻ kia".
"Anh...".
Từ Viên và Vương Lâm lại nghĩ hai đứa trẻ đang đùa nhau nên chẳng nghĩ ngợi gì.