Tịch Dương cứng đờ người. Cố Thần Hi muốn kết hôn với Tiêu Bạch Yên? Hoá ra, đối với anh, cô và bao người khác cũng giống nhau thôi... Bọn họ mỗi ngày làm việc cùng nhau, đi ăn chung, đi về chung. Nếu muốn tiến xa hơn nữa thì có gì lạ lắm sao?
Cô chỉ nhất thời, chưa tin được.
Cô hi vọng anh có thể dành thêm vài tháng nữa để chờ cô. Vài tháng đó so với số năm cô chờ đợi anh thì đâu bõ là gì? Cố Thần Hi, rốt cục, cũng không đợi nổi nữa...
Tay Tịch Dương lại luồn vào trong túi, mím môi lấy ra chiếc hộp nhung ban nãy đưa cho Thần Hi.
"Vậy... chắc anh... sẽ cần đến thứ này...".
Cố Thần Hi hôm nay đến đây, là để đòi lại nhẫn cho Tiêu Bạch Yên đúng không? Vì chị ta mà anh cất công đến đây?
"Không cần" - Anh nhả ra một làn khói mỏng - "Thứ gì đã xài qua rồi tôi tuyệt đối không tái sử dụng lại nữa. Tôi sẽ mua cho bạn gái tôi một cái mới".
Cố Thần Hi quẳng điếu thuốc xuống đất, nhấc chân giẫm lên rồi đi khỏi. Tịch Dương nhất thời không động đậy được, lồng ngực nặng như chì. Bàn tay ôm cái hộp nhung vẫn còn đang chưng hửng trong không trung.
Cô chưa từng nghĩ qua... Nếu Cố Thần Hi thật sự cưới những người con gái khác, thì những gì hiện tại cô chịu đựng, còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Không được, cô không thể để mọi chuyện tiếp diễn thế này. Tịch Dương dùng hết sức lực còn lại, chồm người, rướn tới chỗ của anh, níu lại. Hai đứa trẻ trong bụng cô vẫn cần có bố...
Giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào.
"Anh Thần Hi, anh thật sự yêu Tiêu Bạch Yên chứ? Anh thật sự hạnh phúc chứ?".
Đó mới là điều cô muốn biết. Giây phút đó, cô thật sự đã nghĩ. Chỉ cần Cố Thần Hi anh nói "không". Vào phút đó quay đầu, ôm chặt lấy cô. Chắc chắn cô sẽ nói ra mọi chuyện cho anh biết.
Nói với anh rằng cô thật sự không chịu nổi nữa rồi. Nói với anh rằng cô thật sự cô đơn lắm. Nói với anh rằng cả cô và hai đứa trẻ này đều rất cần có anh.
Thế nhưng đáp án Cố Thần Hi cho cô lại là.
"Ừ. Tôi rất yêu cô ấy!".
Khuỷu tay anh hất mạnh tay cô ra. Cả người Tịch Dương mềm nhũn, cả người vô lực. Từ vai đến chân tựa như bị vật nặng đè xuống, không nhấc lên được.
Chiếc nhẫn kia, vẫn là không nỡ vứt bỏ.
"Tịch Dương, con đi đâu nãy giờ vậy hả? Có biết cả nhà đều chạy đi tìm con không?".
Cô bối rối thu lại vẻ mặt đau khổ, thất thần, hít một hơi sâu đối diện với Từ Viên.
"Con ra ngoài hóng gió chút thôi ạ...".
Từ Viên vừa nắm lấy tay cô thì giật nảy.
"Sao tay lạnh toát thế này? Hoàng Túc Trạch vừa dặn con thế nào? Con quên sạch rồi hả?".
Tai Tịch Dương ù đi. Cô chẳng còn nghe thấy chuyện gì nữa cả.
Tiệc đính hôn của Cố Thần Hi được tổ chức nhanh chóng. Đến cuối tuần sau khi anh thông báo, thư mời đã được gửi đến tận nhà cho cô. Lam Bách nhận được thiệp mời, liếc cô rồi đến Lam Hiểu, Từ Viên, không tiện rủa thành tiếng.
Tịch Dương thật sự lo lắng, nếu để Lam Bách đi dự bữa tiệc này, không biết có xảy ra ẩu đả, xung đột gì nữa. Cô sợ nếu không đi thì Vương Lâm và Cố Tuyền sẽ hỏi. Đằng nào thì cô cũng là mối liên hệ duy nhất tồn tại giữa nhà họ Lam và nhà họ Cố.
Mới có mấy tháng mà cô gái gây ra vụ bê bối bữa vũ hội lần trước giờ bụng đã lớn tướng. Vốn dĩ ban đầu nỗi lo duy nhất của cô là không thể đối diện được với sự thật rằng Thần Hi và Bạch Yên, chưa từng nghĩ đến việc có bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái bụng nhô lên sau lớp váy của mình như thế.
Bây giờ thì họ càng chắc nịch Tịch Dương là hạng người chẳng ra gì.
Hoàng Túc Trạch đi cùng, nắm chặt lấy tay Tịch Dương đi vào, ngồi xuống bàn tiệc.
"Đừng để tâm đến bọn họ. Nếu mệt thì nói với anh. Anh sẽ đưa em về phòng nghỉ".
Tịch Dương ậm ờ gật đầu.
Do thân phận đặc biệt mà Vương Lâm và Cố Tuyền dành riêng ra một bàn để nhà họ Lam đến chung vui. Thuần Nhi không chịu nổi đám tiểu thư quý tộc kia, cứ không ngừng khích bác cô về chuyện lần trước nên đã chuyển qua ngồi chung bàn của cô.
Thuần Nhi ngồi giữa cô và Lam Bách. Tịch Dương không nhịn được cười.
"Này, định sẵn dịp ra mắt à?".
Thuần Nhi vốn không có suy nghĩ gì, nhưng vừa nghe thấy câu này thì Từ Viên, Lam Hiểu ngẩng đầu, còn mặt Lam Bách và Thuần Nhi đỏ bừng.
"Cậu bớt nói vài lời đi có được không?" - Thuần Nhi ghé sát, nói vừa đủ cho mình Tịch Dương nghe.
"Ra mắt gì vậy?" - Từ Viên hỏi lại.
Thuần Nhi ngượng nghịu chấn chỉnh tư thế ngồi, lập tức xoay ngoắt trở thành một cô gái hiền thục, chín chắn.
"Dạ, cháu xin phép ra mắt hai bác. Cháu là Thuần Nhi, bạn thân sống cùng ký túc xá với Tịch Dương ạ".
Lam Hiểu gật gù hiểu ra.
"À ra vậy, cháu cũng quen Cố Thần Hi à?".
"Nhà cháu và nhà họ Cố cũng có chút giao tình ạ".
Tịch Dương cứ tủm tỉm nhìn Lam Bách và Thuần Nhi, thấy rất xứng đôi.
"Này, đi dự tiệc đính hôn của bạn trai cũ mà cậu vẫn còn có thể cười vui được vậy thì ư?".
Nụ cười trên môi Tịch Dương đột nhiên tắt ngúm, cô thở dài.
"Vậy cậu muốn thế nào? Muốn tớ khóc ở đây à?" - Tịch Dương chớp chớp mắt, che đi sóng mắt long lanh - "Tớ vẫn còn hai đứa trẻ ở trong bụng, không thể để những chuyện này ảnh hưởng đến sức khoẻ được".
Cùng lúc đó thì Cố Thần Hi tay trong tay cùng với Tiêu Bạch Yên đi ra. Từ sân lớn một tràng pháo tay rầm rập nồng nhiệt được truyền tới.
Dáng người của Cố Thần Hi vẫn thẳng thớm, đĩnh đạc như thế. Bộ vest trắng thẳng thớm ôm vừa vặn lấy cơ thể to lớn của anh, tôn lên bờ vai dài và rộng như vách núi thẳng đứng của anh. Cần cổ trắng, cao dài đầy ngạo nghễ. Mái tóc ngắn để lộ ra vầng trán cao và sáng, đôi mắt dài đen tuyền ảm đạm và có chút bất cần.
Tay lớn nắm chặt lấy bàn tay thanh mảnh của Tiêu Bạch Yên.
Tịch Dương cụp mắt buồn rầu. Cô sẽ nhớ rõ hình ảnh anh lúc này để lồng ghép anh vào những giấc mơ của cô những ngày sau.
Trái ngược với cơ thể của Tịch Dương đang trở nên nặng nề vì hai đứa trẻ đang lớn. Tiêu Bạch Yên vẫn còn thanh mảnh, bận vừa những bộ váy thời thượng ôm sát.
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn ra. Tiếng nhạc hoà tấu du dương theo đó vang lên khắp khu vườn. Ánh đèn vàng treo trên cao chớp nháy như những chú đom đóm bay lượn trên không trung. Từng làn gió nhẹ thổi qua khiến những tán lá như đang nhảy múa, đung đưa xào xạc.
Khung cảnh rất đẹp, tựa như vừa được cắt ra từ một bộ phim. Mặc dù chỉ có Tịch Dương biết đó là một bộ phim tình cảm hay bi kịch.
Dù thế nào, Tịch Dương đang cố để không hối hận về những quyết định của mình.
Hai người họ đi đến từng bàn để mời rượu. Bàn tay cầm nĩa của Tịch Dương trở nên lạnh cóng. Hoàng Túc Trạch thấy cô thất thần, liền cầm lấy đĩa của cô về, cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ vuông vức.
"Em mau ăn đi cho nóng".
"Ừm".
Tịch Dương cúi đầu, cố giấu tâm trạng buồn thảm. Không biết có phải do đầu bếp của nhà họ Cố có vấn đề hay không mà miếng thịt bò trong miệng Tịch Dương vừa nhạt nhách, vừa dai và khó nuốt.
Cuối cùng thì Cố Thần Hi và Tiêu Bạch Yên đã đi tới bàn của nhà họ Lam. Thuần Nhi nhìn sắc mặt của Tịch Dương, chốc thì đỏ, chốc thì tái mét. Nhưng ngay giờ phút đứng dậy thì lại trở nên tươi tỉnh hơn ai hết.
Thuần Nhi thầm thán phục người bạn này.
Không khí trong bàn có hơi kì lạ, vì chẳng ai biết nói gì cả. Thần Hi cũng chỉ đứng trơ ra đó đờ đẫn. Lam Bách thì hằn học một cách lạ thường. Mãi một lúc mới thấy Từ Viên mở miệng.
"Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho Thần Hi cùng vị hôn thê mới nào".
Lồng ngực Tịch Dương nhấp nhổm. Tay quờ quạng với lấy ly rượu nâng lên. Rất nhanh đã bị Hoàng Túc Trạch cướp mất.
"Em quên mất rồi à? Em không uống được rượu".
Tịch Dương thẫn thờ.
"...Ừ nhỉ?!".
Từ nãy giờ cô ngồi trên bàn toàn để ý những chuyện đâu đâu, nên quên mất đổi cả ly rượu trên bàn thành nước lọc.
Vậy nên trong bàn chỉ có mình Tịch Dương chúc rượu nhưng không uống.
Sau đó thì Cố Thần Hi cùng Tiêu Bạch Yên ra giữa khoảng sân khiêu vũ, khiến ai nấy đều trầm trồ vì cặp trai tài gái sắc. Ngay cả Từ Viên cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra quay lại.
Lần này bọn họ khiêu vũ, có nhạc có hoa. Bước chân của Tiêu Bạch Yên uyển chuyển lướt đi trên thảm cỏ mềm. Tà váy bay lên bồng bềnh theo từng chuyển động. Nụ cười như hoa nở kiêu hãnh trên môi. Mọi thứ đều như một lời chỉ dẫn từ Thượng đế rằng, Cố Thần Hi và Tiêu Bạch Yên mới đúng là sinh ra để dành cho nhau.
Tịch Dương còn tưởng ngực mình không thể đau hơn thế được, thì lại phải chứng kiến tiếp cảnh Cố Thần Hi quỳ xuống, nâng tay Tiêu Bạch Yên lên, dịu dàng luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Có đôi lúc cô nghĩ, thà mình cứ chết vào bảy năm trước đi. Đi một vòng lớn như thế và nhận ra, rốt cuộc bản thân đang về lại đúng vị trí cũ.
Cả đời này, cô đã khóc quá nhiều cho Cố Thần Hi rồi.
Dưới ánh đèn sân khấu chói loá, gương mặt Cố Thần Hi rạng ngời, sáng trưng, hoàn toàn trái ngược với Tịch Dương mỗi ngày một tiều tuỵ, mờ mịt.