Cố Thần Hi đang bận bù đầu ở tập đoàn Cố Gia. Không hiểu bằng cách nào mà nguyên ngày hôm nay công việc ầm ập kéo đến, không có cách nào yên thân. Anh giận điên người, mở máy điện thoại lên.
"Vào đây gặp tôi!".
Ngữ khí của đại tổng giám gầm run như sét đánh giữa trời quang, khiến chân của vị trợ lý kia nhất thời bủn rủn, hộc tốc chạy vào.
"Thưa tổng giám...".
Ngày xưa đám nhân viên trong tập đoàn không biết điều, còn cứ luôn miệng chê tập đoàn già nua. Chủ tịch và phu nhân đều đã quá lớn tuổi, không hiểu nổi thú vui của đám trẻ, đều không biết đàn đúm, lâu lâu làm bữa trà sữa gì cả.
Ấy vậy mà Tổng giám vừa vào đã lập tức chấn chỉnh lại toàn bộ quy định của công ty. Nhân viên nào đang trong giờ làm mà khẽ ngáp thôi cũng đã bị anh gọi lên cảnh cáo. Bởi vậy Cố Thần Hi không đi làm thì thôi, đi làm thì nhân viên ai nấy đều sợ đến mất mật.
Vào lúc này, vị trợ lý kia đã run rẩy bước vào phòng, nhìn Cố Thần Hi đang đi qua lại trước mặt như hổ vờn. Vốn nghĩ Cố Thần Hi và Tiêu Bạch Yên đính hôn rồi, tâm tình sẽ tốt hơn. Có ai mà ngờ...
Cố Thần Hi ném đánh rầm xấp tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn. Vị trợ lý kia rụt người, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối.
"Cậu tự mình nhìn đi! Đây là số hồ sơ và hợp đồng mà tôi phải giải quyết trong ngày hôm nay. Cậu rốt cuộc đã sắp lịch cho tôi kiểu gì mà việc dồn về cho tôi một cục vậy? HẢ?".
Chữ "Hả" ở cuối là Cố Thần Hi lớn giọng quát to, càng khiến vị trợ lý kia muôn phần ghê sợ.
"Thưa tổng giám..." - Cậu ta gần như đã ngã quỵ xuống đất - "Do hôm nay Chủ tịch và phu nhân có việc nên đều đã rời tập đoàn... cho nên...".
"CHUYỆN GÌ?" - Cố Thần Hi đập bàn tức tối nói.
"Dạ... Chủ tịch và phu nhân đều tới bệnh viện... Nghe nói... con gái nuôi... hôm nay sẽ sinh mổ..." - Cậu ta run rẩy nói.
Cố Thần Hi nghe tới đây, thái độ có phần dịu đi. Nhưng đôi mắt trợn trừng tỏ vẻ kinh ngạc, khiến người khác khiếp sợ.
"Gì? Đã sinh rồi ư?".
Hàng mày của Thần Hi chau chặt. Sao anh nhớ lần trước mẹ anh nói, dự sinh là tầm tháng 6. Bây giờ chỉ mới tháng 5 thôi mà?! Hơn nữa... còn là sinh mổ? Chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì?
"Chuyện này... Cô ấy là em gái nuôi của Tổng giám... Ngài nên rành hơn tôi mới phải!".
Vị trợ lý kia cố nán lại, xem Cố Thần Hi còn muốn căn dặn điều gì nữa không, nhưng dường như không có. Lần đầu tiên tổng giám đốc xưa nay bình tĩnh, lạnh lùng lại trở nên có chút luống cuống. Vị trợ lý kia liền nhân lúc này chuồn vội đi.
Cố Thần Hi vò đầu bứt tóc, suy nghĩ hồi lâu. Quả nhiên vẫn không nhịn được nữa mà rút chìa khoá xe, chạy ra khỏi công ty.
Bấy giờ ở trong bệnh viện vắng lặng như tờ, có một đám đông cũng đang nóng lòng không kém. Chờ bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng đã nghe được tiếng trẻ con khóc ré lên. Bọn họ nghe vậy thì mừng lắm. Rất hiếm khi mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch.
Ít lâu sau thì tiếng la thất thanh của em bé thứ hai cũng vang lên. Thể theo đúng lời căn dặn của Hoàng Túc Trạch, bọn họ ngay lập tức làm kiểm tra toàn diện kia cho hai em bé kia xem có vấn đề gì không.
"Chúc mừng mọi người. Là một cặp song sinh nam. Hai em bé rất khoẻ mạnh và kháu khỉnh. Bé lớn nặng 2.2kg, bé nhỏ nặng 2.4kg".
Vương Lâm và Từ Viên mừng húm, đón lấy hai bé trai vào lòng bàn tay.
"Thế Tịch Dương thì sao? Con bé vẫn khoẻ chứ?".
Cô y tá vừa nghe hỏi thì vẻ mặt liền trở nên vô cùng gượng gạo.
"Sản phụ đang có dấu hiệu bị suy tim... Chuyện này là do trong thời gian mang thai, có thể tim đã phải hoạt động vượt công suất. Bác sĩ Hoàng Túc Trạch cùng mọi người vẫn đang ở bên trong chữa trị. Mong mọi người ở lại đây hãy giữ bình tĩnh và chờ thêm tin tức".
Mặt ai nấy nghe vậy đều biến sắc, thất thần. Từ Viên suýt chút nữa thì ôm đứa bé ngã ngửa ra ghế. Hai cô y tá thấy vậy liền cẩn thận đón lại em bé về tay.
"Hai em bé vừa mới sinh non xong nên vẫn tạm thời phải được theo dõi trong lồng kính".
Lam Bách vội gọi với lại.
"Khoan đã, tình hình của em tôi ra sao? Có nguy hiểm không?".
Cô y tá có hơi khựng lại khi nghe anh hỏi những điều này, lựa lời nói ngắn gọn.
"Thể trạng của sản phụ... thật sự rất yếu ớt".
Lam Bách nghe xong câu này của cô, thật sự muốn bật khóc tại chỗ. Bên ngoài hành lang vắng vẻ, không có mấy động tĩnh, nào biết được bên trong tiếng máy điện tâm đồ kêu hoảng loạn đến mức nào.
Hoàng Túc Trạch dẫu có là vị bác sĩ tim mạch giỏi nhất bệnh viện hiện nay, gặp phải tình huống nguy cấp, người nằm trên giường mổ lại là người con gái mà anh yêu nhất. Tay cầm dao cứ không ngừng run lên. Anh không nhịn được la lớn.
"Mau đi gọi bác sĩ La đến đây giúp tôi!".
Cô y tá kia lập tức tháo găng tay, phóng vụt ra ngoài phòng mổ.
Nhà họ Lam Cố lại được thêm một phen điêu đứng. Lam Bách đau khổ, chậm chạp rút bức thư tay bị bẻ cong mà Tịch Dương đã đưa cho anh.
Lẽ nào...
Lam Bách nhấc máy gọi điện cho Cố Thần Hi. Lần đầu tiên kể từ sau khi anh bẻ gãy tay hắn.
Vậy mà, không có ai bắt máy...
Lam Bách lại gấp rút gọi đơn vị vận chuyển đến. Trong ngày hôm nay, anh nhất định phải gửi phong thư này đi. Tịch Dương còn đang nguy cấp trong đó. Lỡ may con bé có mệnh hệ gì...
Đơn vị vận chuyển có mặt rất nhanh chóng. Lam Bách vừa phóng ra khỏi bệnh viện đưa thư cho bưu tá, cũng là khi vừa thấy bác sĩ La và cô y tá kia chạy vụt trở vào. Tình huống cấp bách đến không thở nổi.
Đến khi bác sĩ La vào vị trí thì mọi người mới ổn thoả được. Hoàng Túc Trạch chỉ đang cố gắng cầm cự, vừa thấy bác sĩ La gật đầu thì liền thôi kháng cự, buông dao xuống khay, không nhịn được mà nước mắt lưng tròng ở một bên đứng xem.
Lá thư đã được Lam Bách gửi cho bưu tá đưa đến nhà của Cố Thần Hi.
Lam Bách đang quay lại chỗ phòng mổ thì thấy điện thoại của Cố Thần Hi gọi tới. Hai người chỉ đang đứng cách nhau có vài bước chân. Cố Thần Hi vừa thấy Lam Bách liền nấp vào trong ngách, không dám đi tới nữa. Anh quá hiểu tính cách của tên này rồi. Hắn còn không đánh anh đến sứt đầu mẻ trán nữa thì thôi.
"Alo?" - Giọng Lam Bách vừa cấp bách vừa cục cằn.
"Cậu gọi tôi à? Tịch Dương thế nào rồi?".
Thần Hi vừa ló mặt, đã thấy Lam Bách về đến trước phòng mổ chờ đợi.
Vừa nghe thế, Lam Bách lập tức cười lạnh rồi tuôn một tràng xối xả.
"Cậu mà còn biết quan tâm đến em gái của tôi ư? Chờ đến lúc con bé xanh cỏ rồi cậu hẵn đến thăm, nhé! Về lo tốt cho vị hôn thê họ Tiêu kia của cậu đi".
Tắt máy rồi, Lam Bách nhớ ra là còn chưa đề cập đến vụ bức thư kia... May là anh đã gửi cho bưu tá đi rồi. Nếu không, phải nói chuyện với Cố Thần Hi, Lam Bách không làm được.
Tên khốn đó dám ức hiếp em gái bé bỏng của anh. Vừa nghĩ thế thôi, Lam Bách liền tức điên lên được.
Hoàng Túc Trạch sau mấy tiếng đồng hồ đằng đẵng đã bước ra khỏi phòng mổ. Vẻ mặt sau lớp mặt nạ không giấu được sự mệt mỏi. Mọi người vừa trông thấy Hoàng Túc Trạch liền xúm lại chỗ anh.
"Tịch Dương tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi. Nhưng vẫn cần phải ở lại viện theo dõi một thời gian, sức khoẻ còn rất yếu".
Lam Bách lúc đó mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vẫn may không sao. Giường bệnh được các cô y tá đẩy đi trước mặt Cố Thần Hi. Tịch Dương nằm trên đó lạnh lẽo, trắng bệch như một xác chết. Ngực anh quặn đau, vừa bước lên được vài bước thì đoàn người Lam Bách chạy lên từ đằng sau khiến Cố Thần Hi khựng lại, né tránh.
Chờ đến khi giường đẩy đi một đoạn xa rồi, Cố Thần Hi mới lẳng lặng bước theo sau.
"Anh thực sự không định vào thăm cô ấy?".
Giọng nói vang lên từ sau ót khiến Cố Thần Hi giật nảy mình.
Hoàng Túc Trạch chẳng biết từ bao giờ đã đi theo sau anh.
Hai người là tình địch, lại rất khi trực diện mặt đối mặt với nhau. Mỗi lần trông thấy Hoàng Túc Trạch, Cố Thần Hi lại không nhịn được mà run lên.
"Tôi tình cờ đi ngang qua đây thôi!".
Cố Thần Hi xoay người, vẫn cứng cỏi không chịu thừa nhận.
"Vậy anh có muốn đi xem hai đứa nhỏ không?".
Anh dằn lại chữ "muốn" ở trong đầu. Thừa nhận như thế chẳng khác nào là anh đang khuất phục trước Hoàng Túc Trạch. Mà chữ "không" thì anh không chịu nói ra.
Hoàng Túc Trạch thừa hiểu cái tính sĩ diện của anh nên vỗ vai Cố Thần Hi nói.
"Đi nào!".
Hai đứa trẻ đang nằm ngủ trong lồng kính. Gương mặt non nớt đỏ hỏn nằm nghiêng nghiêng trong lồng kính. Không giống tiểu Tịch Dương hay Lam Bách một chút nào. Cố Thần Hi không nhịn được mà liếc nhìn qua Hoàng Túc Trạch. Càng chẳng giống hắn...
Hay bé quá nên Thần Hi vẫn chưa nhìn ra được gì nhỉ? Nhăn nheo trông thấy ghét. Hay vì là con của Hoàng Túc Trạch nên anh thấy ghét?
"Cậu đưa tôi đến đây là định khoe con của mình đó ư?" - Cố Thần Hi cáu kỉnh.
Hoàng Túc Trạch cười gượng.
"Ước gì được như vậy...".
Cố Thần Hi ngẩn ngơ. Hoàng Túc Trạch nói vậy là có ý gì đây chứ? Còn chưa kịp hỏi thì Hoàng Túc Trạch đã cho tay vào túi áo blouse, quay người đi mất dạng.