Cả tuần, Tịch Dương cùng Thuần Nhi dành hết thời gian đi chuẩn bị cho buổi vũ hội. Đồ mà Thuần Nhi lựa chỉ toàn là đồ mắc tiền. Tịch Dương nhìn giá mà lé hết cả mắt.
"Sao vậy? Cậu không lựa được món gì à?" - Thuần Hi hỏi.
"Lần nào đi vũ hội cũng tốn tiền thế này à?".
Cô bán hàng nhìn ra được sắc vóc yêu kiều của Tịch Dương, liền giới thiệu cho cô thử chiếc váy được săn đón nhất mùa này. Là một chiếc váy đỏ khoét sâu, cúp ngực xoè ra như ngững cánh quạt, đai eo thắt dày, tà dưới xẻ ra. Vải gấm đỏ thêu hoa vừa sang trọng vừa mang đặc một nét Á Đông huyền bí, quý phái.
Cả Thuần Nhi và cô tiếp viên đứng bên cạnh đều không ngớt lời ca ngợi, cho đến khi Tịch Dương trông thấy con số ở trên bảng giá. Đầu cô hệt như bị một cây búa gỗ đập vào sau gáy vậy, choáng váng. Bỗng Tịch Dương cảm thấy khoảng cách giữa cô và Cố Thần Hi quá là xa.
"Ừ... Đặc biệt là con gái ấy. Đám tiểu thư đó kênh kiệu lắm. Cậu mà mặc đồ rẻ tiền thế nào cũng bị bọn họ cười vào mặt" - Thuần Nhi cảnh cáo Tịch Dương - "Tiêu Du Khiêm rủ cậu đi đến buổi vũ hội này mà không cho cậu đồ để sửa soạn thì chính là đang chờ cậu bị bẽ mặt".
Tịch Dương chỉ nghe vậy thôi mà đã thấy sợ hãi. Cô đã lỡ nhận lời... Không biết hiện tại hối hận còn kịp không...?
"Hay... cậu nói thật với Cố Thần Hi, cho cậu tiền đi...".
Tịch Dương lắc đầu nguầy nguậy.
Cô vừa mới mượn tiền của Thần Hi chưa lâu. Lại còn là một số tiền lớn. Mới chỉ 150 triệu mà cô đã thấy xót hết cả ruột rồi, huống hồ gì ở đây còn đầm, còn giày...
"Hay tớ mượn đồ cũ của cậu mặc có được không Thuần Nhi?".
Thuần Nhi chau mày nhìn Tịch Dương.
"Đi gặp tình địch mà cậu định mặc đồ cũ của tớ đi à? Không đầu tư để đẹp hơn người ta thì làm sao thắng được?".
Tịch Dương thở dài.
"Thì vốn dĩ... tớ cũng có thắng nổi đâu...".
Cô còn không biết tại sao mình lại đến buổi vũ hội đó nữa. 15 triệu để cô tự bôi xấu mặt mình trước toàn thể giới thượng lưu. Tiêu Du Khiêm thật sự không hề đơn giản.
Thuần Nhi khó chịu nhìn Tịch Dương.
"Sao cậu còn chưa đánh mà đã nhận thua thế?".
Mặc kệ Thuần Nhi nói thêm gì, Tịch Dương vẫn quyết định sẽ mượn lại váy cũ. Cô chỉ đi làm lại tóc, bán cái laptop mới mua để trả về cho Thần Hi đợt trước để mua một đôi giày đẹp. Mái tóc mì tôm được uốn lại thành lọn sóng.
Tủ đồ của Thuần Nhi lớn vô cùng. Kéo dài hết cả ba gian tường, đều ngập cả túi xách, váy áo và giày dép. Tất cả đều còn mới cóng.
"Như vậy thì tại sao cậu còn phải đi mua đồ mới làm gì?".
"Tịch Dương, cậu thực sự quá ngây thơ rồi. Mặc lại đồ cũ thế nào cậu cũng sẽ bị bọn họ chê cười cho coi".
"Làm sao họ biết được chứ?".
"Xét theo bộ sưu tập của từng mùa...".
Tịch Dương thật sự cạn lời. Đám tiểu thư đó thật sự rảnh rỗi như vậy sao?
Sau một hồi lựa thì Tịch Dương đã chọn được một chiếc váy quây dài ôm sát ngực, xẻ cao quết đất và một chiếc túi xách đơn giản. Chỉ là một buổi tối, hơn nữa Tịch Dương cũng không định nổi bật hay gây sự chú ý gì. Có lẽ cô sẽ đứng nấp ở đâu đó để dõi theo Thần Hi.
Cố Thần Hi trông thấy Tịch Dương tay không về nhà, mang theo đúng một hộp đồ nhỏ. Chẳng phải cô nói sẽ đi mua sắm với bạn nên sẽ về trễ sao? Ngoài ra thì Tịch Dương đã thay đổi kiểu tóc, đi làm móng. Trông cô dịu dàng, chín chắn và quyến rũ hơn nhiều. Tóc cũ thì trẻ trung và đáng yêu hơn.
Có điều... Thần Hi cứ thấy có gì đó không ổn lắm.
"Em không mua được gì à?".
"Dạ vâng...".
Tịch Dương ngả ra ghế, đầy mệt mỏi.
Cố Thần Hi đột nhiên lấy ví, rút ra đưa cho Tịch Dương một tấm thẻ.
"Đây là thẻ tín dụng của anh, em cần mua gì thì cứ cà vào đó là được. Mật mã là sinh nhật của em".
Tịch Dương sốc, mau chóng trả lại.
"Không cần đâu. Em chỉ không muốn mua gì thôi. Lam Bách và bố mẹ cho tiền, em cũng đủ xài mà. 150 triệu anh cho em mượn lần trước, em còn chưa trả được nữa".
Thần Hi không vui nhìn cô.
"Giữa hai chúng ta nhất định phải chi li rạch ròi như vậy sao? 150 triệu đó em cứ giữ lấy mà xài. Anh sợ em xảy ra chuyện nên mới hỏi em cần để làm gì mà thôi".
Tịch Dương cắn môi, cô thật sự không muốn nhận.
Có lẽ nếu người yêu cô là Hoàng Túc Trạch, Tịch Dương đã nhảy cẫng lên vì vui mừng. Nhưng Cố Thần Hi không như vậy. Yêu anh, cô cảm giác giống như đang yêu một ông anh ở trong họ hàng. Một khi chia tay thì họ hàng vẫn sẽ nói ra nói vào, vẫn sẽ chạm mặt nhau cho đến cuối đời.
"Anh cứ giữ đó đi. Khi nào em cần, em sẽ hỏi mượn anh có được không?".
Thần Hi không trả lời cô. Tấm thẻ vẫn nằm yên ở trên bàn, không ai đụng đến, cũng không nhúc nhích.
Tịch Dương đành nhích lại, dỗ dành.
"Anh giận em à?".
"Anh không thích mỗi lúc em cố gắng giữ khoảng cách với anh. Anh càng không thích mỗi lúc em cố che giấu mọi thứ, nhận hết phần thiệt về mình. Để anh che chở, bảo vệ em, dựa dẫm vào anh, khó khăn như vậy sao?" - Thần Hi trách móc - "Em không tin tưởng anh?".
Chia tay chỉ là chuyện sớm muộn. Hai người họ không có tương lai gì đâu. Đây là những câu cứ bám chặt lấy đầu cô. Bao giờ cô và Cố Thần Hi sẽ chia tay đây?
"Không có... Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ. Em yêu anh Thần Hi hơn cả sinh mệnh của em".
Tịch Dương quàng tay, ôm chặt lấy Thần Hi, giống như sợ anh đi mất.
Thần Hi cảm thấy rất bất lực. Nếu Lam Tịch Dương là con hay là cấp dưới của anh, anh rất có thể đã cho cô một trận ra trò. Nhưng cô vừa ôm, thủ thỉ những lời đó vào tai, Cố Thần Hi liền cảm thấy chuyện gì cũng có thể thương lượng được.
Ngoài bệnh tim ra, ngoài chuyện cô đã yêu thầm anh gần chục năm qua, thì còn chuyện gì kinh thiên động địa hơn mà cô muốn giấu anh nữa đây chứ?!
"Chẳng nhẽ em vẫn còn bí mật hả Lam Tịch Dương?".
Thần Hi đẩy cô ra, cặn kẽ hỏi.
Tịch Dương giống như bị thục một cái vào tim, ủ rũ nói.
"Không có... Em chỉ... Em không muốn anh nghĩ em yêu anh chỉ vì tiền".
Cố Thần Hi thật sự muốn mắng cô một trận. Anh phải theo đuổi mãi, thậm chí là cưỡng ép cô yêu anh. Lam Tịch Dương yêu anh gần chục năm không một ai biết, không đòi hỏi hay mong muốn bất cứ điều gì thì làm sao cô có thể quen anh chỉ vì tiền được?!
"Em vẫn còn để ý những lời nói trong lúc tức giận trước đây của anh sao?".
Tịch Dương lắc đầu.
"Em thật sự đã nhận quá nhiều từ họ Cố và cả anh nữa... Em không có xứng...".
"Điểm nào về em không xứng vậy chứ? Tại sao anh không nhận ra?".
Cố Thần Hi nghiêm khắc nhìn Tịch Dương. Anh không muốn cho qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy. Mặt Tịch Dương nghệt ra hệt như một đứa trẻ mắc lỗi, tay cô vuốt vuốt lấy mặt Thần Hi lấy lòng.
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa có được không? Em đói rồi. Anh nấu mì cho em ăn đi!".
Trước khi Cố Thần Hi kịp mở miệng nạt lại, Tịch Dương đã ôm lấy môi anh hôn xuống. Đôi môi cô căng mọng và mềm, ướt át vuốt ve, câu dẫn anh. Tay Thần Hi xoa dọc trên đùi trắng nõn, bóp mạnh lấy. Thần Hi tránh mặt, ngửa cổ, chịu thua.
"Nếu em còn muốn ăn mì thì đừng làm vậy nữa, anh sẽ cho em ăn cái khác đó!".
Tịch Dương lẽo đẽo đi theo Cố Thần Hi chạy vào trong bếp, xem xem có phụ được gì cho anh không. Kết quả bị anh tôn kính, xách nách đặt ngồi trên ghế.
"Em không hợp với nấu nướng đâu!".
Cô xoay người, quỳ lên ghế. Hai tay bám chặt vào tựa ghế, đong đưa nhìn bóng lưng của Thần Hi. Động tác anh dùng dao mỗi lúc một điêu luyện. Gương mặt anh nghiêng nghiêng, để lộ sống mũi cao và dài. Ánh mắt vừa cương nghị vừa chăm chú. Dù là đang ở bên anh, nhưng Tịch Dương đã bắt đầu thấy nhớ anh.
Bao giờ chúng ta sẽ chia xa?!
"Á!".
Tịch Dương thất thanh kêu lên một tiếng. Do cô tì quá mạnh vào thân ghế gỗ nên hai chân sau của ghế bật lên, người cô đổ nhào về phía trước.
Cố Thần Hi xoay người giữ được cái ghế không bị rơi xuống, dùng sức nhấc cái ghế dậy. Một tay Thần Hi gồng đến nỗi căng hết cả dây gân. Trông anh hệt như một bà mẹ mệt mỏi còn Tịch Dương thì giống như một đứa trẻ rảnh rỗi, không chịu ngồi yên vậy.
"Em thật đúng là... ngốc hết chỗ nói!" - Cố Thần Hi phàn nàn cô - "Còn chuyện gì em có thể làm tốt được nữa không?".
Miệng Thần Hi liên tục trách mắng nhưng đôi mắt dán trên thân hình nhỏ bé của cô tràn ngập sự bất an.
"Có bị sao không?".
"Dạ không!".
"Chờ anh thêm một lát nữa. Ăn xong anh sẽ cho em một bài học thích đáng!".
Tịch Dương đang vui vẻ, nhưng bỗng suy nghĩ đến việc, sau này người ngồi trên ghế, đợi anh nấu mì cho cả đời sẽ không còn là cô nữa, tâm trạng liền trở nên hỗn độn.
Cô mỗi lúc một lưu luyến người đàn ông này. Không giống như bảy năm trước, hiện tại Tịch Dương không có lấy nổi một lý do để chia tay với Cố Thần Hi. Bọn họ chung sống với nhau rất hoà thuận. Cho dù có cãi nhau thì đều sẽ giống như những lần trước, chỉ cần cô khóc hay lấy lòng, Cố Thần Hi ngay tức khắc sẽ chịu thua.
Tịch Dương có khi còn suy nghĩ. Anh nhường nhịn cô như vậy, là do cảm giác tội lỗi về quá khứ? Hay là do e dè căn bệnh quái ác của cô? Trước đây, Cố Thần Hi tuy có thương yêu nhưng vẫn toát ra vẻ cộc cằn, thô lỗ của một cái cây già khó tính.
"Cố Thần Hi, anh nói xem. Nếu sau này chúng ta chia tay nhau, anh liệu có nhớ về Lam Tịch Dương em, đã từng suýt chết chỉ vì yêu anh không?".